Nghe vậy, mặc dù Đinh Bảo Châu có chút bất mãn nhưng cô ta cũng biết đây là cách tốt nhất.
Nhưng dù sao thì cô ta vẫn có chút xấu hổ nên không muốn nói về chủ đề này nữa, cô ta lại giục mẹ mình: “Vậy chúng ta nhanh đi tìm thím đi.”
“Mang theo vài hộp quà, mấy cái hộp mà lần trước người ta tặng đó.”
“Được thôi, dù sao con cũng không thích ăn mấy thứ đó, nhưng thím cũng thật là, nói chuyện chẳng đầu chẳng đuôi gì cả, nếu như thím ấy nói rõ thêm một chút, nói không chừng bây giờ con đã đi xem mắt với người ta rồi, cũng không phải đắc tội Trần Lộng Mặc để nhún nhường hạ giọng xin lỗi người ta."
"Haiz, nếu thím con mà có bản lĩnh thì đã đi làm bảo mẫu cho người ta rồi." Bạch Hồng nói với vẻ cao cao tại thượng mà không hề nghĩ tới một người không có thu nhập như mình, ở một khía cạnh nào đó, bà ta còn không bằng người thím đó.
Điều mà Bạch Hồng không ngờ tới là duyên phận hẩm hiu này chính là do bà ta coi thường thân phận bảo mẫu này.
Nếu mà nghĩ kỹ thì thím Đào - bảo mẫu của nhà Trần Lộng Mặc cũng góp một phần công lao.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play