Thấy vậy, Trần Lộng Mặc mở to mắt, vẻ khó tin hỏi anh hai: “Phải vậy không?”
Tào Lưu liếc em rể, rồi mỉm cười trả lời: “Lúc nãy em muốn nói với anh hai cái gì, em nói tiếp đi.”
Trần Lộng Mặc không thích đánh trống lảng, cô nhăn nhó, cắn một miếng bánh trứng gà, rồi úp úp mở mở hỏi: “Sao anh biết em định nói đến Tú Tú?”
Thấy em gái gọi Tú Tú thân mật như vậy, Tào Lưu khẽ nhướng mày, rồi xác định đúng là hai người rất thân thiết với nhau: “Có đến bao nhiêu người có thể khiến em tỏ ra mờ ám như vậy chứ? Mấy năm nay, em chỉ biết mỗi Lưu Viên Viên và Đồng Tú Tú, mà Lưu Viên Viên đã kết hôn lâu rồi, nên không thể là cô ấy…”
Được lắm, lời giải thích khá đơn giản và rõ ràng, anh ấy quá thông minh, càng chứng tỏ thêm sự ngu ngốc của mình, Trần Lộng Mặc bĩu môi.
“Đừng để ý đến anh hai nữa, con người anh ấy hay so đo hơn thua mà.” Thiệu Tranh lập tức dỗ dành cô.
Nghe thấy thế, Trần Lộng Mặc tức thì bật cười, nhưng mau chóng nghiêm túc lại, cau mày nói về chuyện của Vương Tài Hoa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play