Trần Lộng Mặc nhỏ giọng xen vào: “Là tám tuổi.”
Trần Tông nghẹn họng, lườm con gái một cái rồi mới nói tiếp: “Tám tuổi với mười tuổi thì khác gì nhau đâu chứ? Tám tuổi là đã chênh lệch bao nhiêu rồi, còn phải để ý một hai tuổi kia nữa à?”
Lời này vừa nói xong, Trần Nghĩa lập tức đứng dậy đi ra ngoài, trước khi rời khỏi cũng không nỡ bỏ mặc, nháy mắt về phía em gái ra hiệu.
Trần Lộng Mặc sau khi nhận được tín hiệu chợt bừng tỉnh, kéo người anh tư còn chưa kịp phản ứng gì chạy ra ngoài.
Chờ sau khi ra ngoài viện, Trần Quân vẫn còn lơ mơ: “Chúng ta cứ chạy đi như vậy có sao không? Cha có đánh anh không nhỉ?”
Hiếm khi lương tâm Trần Lộng Mặc trỗi dậy, dù sao cũng vì anh tư dính líu tới chuyện của cô nên mới vậy, cho nên vội vàng an ủi: “Không có việc gì, bây giờ cha Tông không để ý tới chúng ta đâu.”
“Vì sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT