Quý Mạt cười: “Đúng, đáy lòng chúng ta nên có một cái cân, có người dám vượt qua giới hạn thì lập tức phải tỏ thái độ lại.”
“Đúng rồi, mẹ ơi, con và anh tư về thôn Sơn Thuận sẽ đi qua Tây Thành, có cần phải đi đến viếng thăm bà ngoại… Và ông ngoại không?” Hôm qua lúc mà mẹ nói với cô muốn làm bánh bao súp, Trần Lộng Mặc mới được nghe từ mẹ về chuyện của bà ngoại ở bên kia.
Cũng biết mẹ mình bảy năm qua cũng chưa trở về bái tế lần nào.
Mà cô là đứa cháu gái ngoại này, cũng chưa một lần đi qua đó.
Lúc trước không biết thì thôi, bây giờ không thể không đi được.
Dường như không hề ngờ tới con gái sẽ nhắc lại chuyện này với mình, Quý Mạt hơi sững sờ, sau đó lại lặng im giây lát mới lắc đầu: “Chờ sau này đi, sang năm mẹ và con cùng đến đó, lại đốt thêm cho bà ngoại con chút giấy.”
Nghe vậy, Trần Lộng Mặc cũng không cưỡng ép nữa, vừa cười vừa nói chuyện khác với mẹ, dỗ dành cho mẹ cô vui lên…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play