Nghe vậy, Trần Quân nhìn bó len màu xanh đen, trong lòng cảm thấy ấm áp, cảm thấy mình không quan tâm em gái đúng mực, thế là lại cúi đầu ủ rũ.
Trông vậy làm Trần Lộng Mặc bật cười.
Trần Quân mờ mịt chớp mắt, lại đầy máu sống lại, nghiến răng định nhào qua cốc đầu cô em nhỏ.
“Ấy ấy... Sợi len rối rồi, len rối rồi, không được nhúc nhích!”
Trần Quân cứng đờ người ra, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy vài sợi len rơi khỏi tay mình, cẩn thận móc lại vào cổ tay, trừng mắt: “Em lại trêu anh nữa.”
Hai anh em cười đùa một lúc, sau đó Trần Lộng Mặc lại nói: “Tạm thời đừng nói chuyện này với anh cả nhé.”
“Vì sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT