Nhất là Trần Quân xuềnh xoàng cẩu thả, kể đủ thứ chuyện thú vị từng trải qua cho người ta nghe y hệt thằng dở hơi.
Trong đó bao gồm cả việc làm vĩ đại em gái xả thân kéo xe hơi dừng lại, cứu được mấy người vào mấy năm trước. Giọng điệu phô trương, Trần Lộng Mặc nghe mà thấy ngượng muốn bịt miệng cậu mấy lần.
Trái lại Thiệu Vi An trông rất nghiêm khắc nhưng thật ra lại rất dịu dàng, cũng không hề tự cao tự đại mà cười thành tiếng, tán thưởng nhìn cô: “Không hổ là con của Trần Đức Mậu, trung nghĩa ngay thẳng!”
Nghe câu này, Trần Lộng Mặc cũng mặc kệ gượng gạo, tò mò hỏi: “Chú quen cha con ạ?”
Thiệu Vi An dịu dàng nói: “Quen chứ, sao mà không quen được, ông ấy à, nổi tiếng là không sợ chết, nhớ năm đó trên chiến trường, chỉ dựa vào một khẩu súng và 67 viên đạn, quét sạch quân địch không còn một tên... Nhưng ông ấy cũng trả cái giá không nhỏ, trúng 8 viên, nếu không phải mạng ông ấy lớn thì...”
“Khụ khụ khụ... Được rồi, trên bàn cơm mà nói mấy cái này chi vậy? Đừng làm con trẻ sợ.” Thấy sắc mặt cô trắng đi thấy rõ, Cao Tình bất lực vỗ vào chồng.
Thiệu Vi An bừng tỉnh, hơi áy náy nói: “Xem chú này, lớn tuổi rồi, cứ nhắc mấy câu là không kìm chế được, là lỗi của chú.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play