Cây hoa trên núi bị Từ Bình Sinh nhổ cả rễ lên được Từ Hành Chi trồng trong sân, cây hoa đó được nuôi dưỡng trong gió, tới đầu tháng ba năm Thiên Định thứ mười bảy nở rộ những đóa hoa mùa xuân tươi đẹp.

Nhiều năm trước, Minh Nha Quốc thuộc quỷ đạo vì tùy tiện tàn sát người dân mà tạo ra ngàn vạn cô hồn ác quỷ, bị thế gian phỉ nhổ, bốn môn phái xử tội, cuối cùng rơi vào kết cục bị tiêu diệt gần như chẳng còn ai.

Bây giờ, Thi Tông và Huyết Tông của ma đạo cũng giẫm vào vết xe đổ của người đi trước.

Đầu tháng hai, Tôn Nguyên Châu dẫn toàn bộ Xích Luyện Tông lần lượt gửi thư cho bốn môn phái, trong thư nói muốn hòa giải, thật ra ẩn ý là đầu hàng.

Sau khi nhận được thư, mấy người Từ Hành Chi và Khúc Trì đi gặp riêng Tôn Nguyên Châu một lần. Gã mặc áo bào xám tro, đôi mắt màu xám trông cực kỳ trầm lặng, không hèn mọn không kiêu căng, biết tiến biết lùi, quả là một nhân vật đáng tin cậy.

Sau khi thỏa thuận, trong vòng ba trăm dặm tổng đàn cũ của ma đạo được tạm thời đánh dấu là khu vực an toàn. Đệ tử ma đạo hoạt động ở đó, bốn môn phái sẽ không vào quấy nhiễu.

Nếu vẫn còn đệ tử ma đạo muốn đầu hàng thì họ đều có thể tự đến tổng đàn ma đạo, một khi bước chân vào tổng đàn sẽ không được luyện thi thể thành người, ngâm độc nuôi cổ nữa. Tôn Nguyên Châu là chủ mới của ma đạo, phải chịu trách nhiệm về những việc xảy ra trong tổng đàn, nếu xuất hiện gây loạn nữa, bốn môn phái có thể hủy bỏ hiệp ước bất cứ lúc nào.

Tôn Nguyên Châu đồng ý từng điều một nhưng không nghe theo hết. Gã tỏ ý gã sẽ không gửi con tin như tông chủ tiền nhiệm mà sẽ đích thân lên núi thăm hỏi định kỳ, để bốn môn phái yên tâm.

Dù sao đám Từ Hành Chi cũng kiêng kỵ với con tin nên đồng ý đề nghị của Tôn Nguyên Châu.

Sau khi mọi việc được quyết định xong xuôi, Từ Hành Chi thuận miệng hỏi một câu: “Vì sao vẫn chọn chốn cũ để đặt chân?”

Tôn Nguyên Châu nghe vậy thì mi mắt hơi cụp xuống.

Rõ ràng gã chẳng nhiều tuổi gì cho cam mà lời nói cử chỉ lại mang cảm giác thương xót như người cao tuổi.

Tôn Nguyên Châu nhỏ nhẹ nói: “Sơn chủ đã không còn người thân nào trên đời, dẫu sao cũng phải có người xây nhà thờ cúng cho ngài ấy.”

Biết trong lòng người này có tín ngưỡng riêng, Từ Hành Chi không hỏi thêm nữa, để gã đi về.

Tông phái chủ chốt đã phản chiến, các chi nhánh còn lại của ma đạo tản mạn khắp nơi ở bên ngoài đều có ý định túm năm tụm ba vào hoạt động, một vài nhánh lặng lẽ chạy về tổng đàn, vài nhánh khác thì từ bỏ tổng đàn, tuyên bố mình mới là nhánh chính của ma đạo, không học được kiểu khúm núm nịnh bợ như Xích Luyện Tông, quyết tâm không đầu hàng bốn môn phái, tính dùng chiêu này để thu hút tín đồ, nhân cơ hội mở rộng thế lực.

Những tấm bia ấy dựng lên chỉ tổ bị ăn đòn.

Sau khi Từ Hành Chi và Mạnh Trọng Quang dẫn đệ tử đánh mấy ngọn núi, số người lặng lẽ quay về tổng đàn ma đạo dần nhiều hơn.

Hết hi vọng rồi, thế lực mới đã hình thành, giống như cái ngày bốn môn phái cũ bị tiêu diệt, bây giờ không ai cản được bốn môn phái mới nổi lên như ngôi sao mới.

Ngày mùng ba tháng ba, buổi lễ công bố của bốn môn phái sẽ được tiến hành.

Trước đó, quét sạch kẻ gây rối của ma đạo, sắp xếp lại danh sách thành viên mới của bốn môn phái, dựng lại trận pháp trấn giữ núi, chủ trương chỉnh lý thiết lập lại các công việc hàng ngày, các thể loại việc khiến ai nấy đều bận vắt chân lên cổ.

Đèn tê giác trong điện của Từ Hành Chi được thắp sáng một lần nữa, tỏa ra mùi thơm lạ lùng của sừng tê giác suốt ngày suốt đêm. Ảo ảnh của Khúc Trì, Từ Hành Chi và Chu Bắc Nam tụ tại một nơi, ai bận việc người nấy, thường hay bàn bạc công việc trong môn phái, hỗ trợ bổ sung cho nhau, cứ như tất cả mọi người đều quên mất việc thật ra đèn tê giác có bốn cái.

Nhưng vào một ngày nào đó trong tháng hai, ba người đang xử lý công việc trong phái của riêng mình, một vòng xoáy không khí trong suốt bỗng hiện lên trong không trung, như ánh mặt trời bừng lên với nền trời xanh lúc tờ mờ sáng.

Từ Hành Chi, Khúc Trì và Chu Bắc Nam không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn, không ai nói gì, ai cũng biết điều mình đang chờ mong hoang đường cỡ nào.

Ánh sáng trắng của mặt trời dần bị luồng khí đánh tan, hóa thành bóng người mờ mờ.

Người ấy mặc bộ quần áo màu ve xanh, cổ tay đeo vòng âm dương gỗ táo bị sét đánh, mặt nạ quỷ lạnh lùng, lòng bàn tay nâng cái đèn, đó chính là Lục Ngự Cửu đã khoác lên mình trang phục cấp cao của Thanh Lương Cốc.

Ảo ảnh của cậu ta ở trong phòng, ngơ ngác nhìn xung quanh.

Trước kia cậu ta từng nghe nói, đệ tử đứng đầu bốn môn phái liên lạc bằng một chiếc đèn, nhưng vì cấp bậc của cậu ta quá thấp nên không thể vào nơi ở của Ôn Tuyết Trần, vì thế không biết cái đèn đó trông thế nào.

Năm đó ma đạo xông vào Thanh Lương Cốc tàn sát trắng trợn, nơi ở ngày trước của Ôn Tuyết Trần bị cướp hết sạch, đèn nghiêng đổ trên đất. Nhưng có lẽ vì cái đèn này do Từ Hành Chi tự tay làm, kiểu dáng quá khó coi, thật sự không giống bảo vật có điều huyền diệu vì thế nó bị đệ tử ma đạo không biết xem hàng tốt tưởng là đồ bình thường, tiện tay nhét vào căn phòng nhỏ cất trữ đồ linh tinh ở điện bên cạnh. Đến hôm nay mới được đệ tử nội môn quét dọn lấy ra, đưa cho Lục Ngự Cửu.

Nhìn thấy sự mong chờ ẩn trong mắt ba người dồn dập tan biến, khuôn mặt của Lục Ngự Cửu dưới mặt nạ nóng bừng lên, trịnh trọng mà ngượng ngùng vái chào: “Cốc chủ tân nhiệm của Thanh Lương Cốc Lục Ngự Cửu bái kiến ba vị sư huynh.”

Từ Hành Chi cười nói: “Ôi ôi ôi, khách sáo với bọn ta làm gì? Dậy dậy. Tình hình hiện giờ của Thanh Lương Cốc thế nào?”

Chỉ cần dăm ba câu, Từ Hành Chi đã có thể vớt lại bầu không khí ảm đạm vô cớ, với giọng điệu thoải mái trêu chọc của y, Lục Ngự Cửu cũng nhanh chóng hết ngại ngùng, đặt đèn tê giác lên bàn trước mặt, đi tới bàn đọc sách Ôn Tuyết Trần hay dùng ngày trước, vươn tay mài mực mới trong cái nghiên cũ.

Từ Hành Chi mỉm cười cúi đầu, bút đỏ phê duyệt lại ngừng.

Y nghe thấy tiếng cọt kẹt của xe lăn, vang vọng từ quá khứ xa xôi, kêu đến tận bây giờ, khóe mắt như thấy được sợi tóc bạc bay qua từ cửa sổ.

Trái tim Từ Hành Chi bỗng hoảng hốt, vô thức giương mắt lên nhìn, thấy mầm non liễu xanh bị gió thổi bay, lượn lờ như dải lụa dưới bầu trời quang đãng của mùa xuân.

Từ Hành Chi quay đầu nhìn lại, thấy Chu Bắc Nam cũng có vẻ thất vọng hụt hẫng giống mình.

Y nhìn chằm chằm lọ sứ xanh bày trên bàn Ôn Tuyết Trần ngày trước, hoảng hốt nghĩ, không biết bức thư tình Ôn Tuyết Trần viết từ nét từng chữ cho Tiểu Huyền Nhi vào năm đó có còn ở đấy hay không.

Trong ba người, chỉ có Khúc Trì vùi đầu phê duyệt sổ sách, vẻ mặt hờ hững như thường.

Hắn lớn hơn Từ Hành Chi bốn tuổi, hơn Chu Bắc Nam hai tuổi, năm tháng ngắn ngủi đọng lại trên người hắn thứ ánh sáng điềm tĩnh dị thường, vừa có vẻ ôn hòa, vừa có vẻ vô tình.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, đảo mắt cái đã đến ngày ba tháng ba hoa đào nở rộ.

Lễ công bố của bốn môn phái mới được tổ chức ở Phong Lăng, từ trước đến nay Khúc Trì luôn làm việc ổn thỏa, tuyệt đối không có sai lầm, trong lúc chuẩn bị cho chuyện lớn này càng không lười biếng.

Từ ba ngày trước, hắn đã chọn ra người ở lại trông coi Đan Dương Phong, sắp xếp xong xuôi các đệ tử đến Phong Lăng tham dự buổi lễ, trận pháp mới dựng lại ở Đan Dương cũng đã mời Lục Ngự Cửu đến kiểm tra, đảm bảo cho dù sau khi hắn rời khỏi núi, có dư nghiệt ma đạo tới quấy rối thì đệ tử ở lại Đan Dương Phong cũng có thể thắng trăm phần trăm.

Sau khi giải quyết các công việc trong núi xong, Khúc Trì dậy thật sớm, chỉnh trang lại cho bản thân thật cẩn thận, vấn tóc đeo phát quan, thay bộ áo đỏ vừa dày vừa nặng chỉ mặc vào các buổi lễ trang trọng, thắt lưng ngọc trắng lỏng lẻo ở eo, nhìn qua gương đồng, quả là một quân tử trang nhã đoan chính.

Khi mặc đồ xong, hắn mới nhớ ra vẫn còn một việc quan trọng chưa làm.

Hắn xách bình nước lên, đi ra ngoài cửa sổ, vừa tưới nước cho cây đào nhỏ của mình vừa thầm nghĩ đến quy trình buổi lễ mấy canh giờ sau.

Tưới nước xong, hắn không để ý kỹ thêm, quay người định đi, trong lòng vẫn đang nghĩ mình nên nói gì trong buổi lễ.

Đột nhiên, hắn cảm thấy vạt áo bị gì đó kéo lại từ đằng sau.

Cảm nhận được lôi kéo dè dặt ấy, Khúc Trì chẳng nghĩ ngợi gì, khóe môi nhếch lên khẽ cười: “Đào…”

Tiếng nói im bặt đi.

Phía sau hắn không có ai cả, thứ mắc vào vạt áo hắn là cành nhỏ mới mọc lên ở phía dưới của cây đào, hình dáng rất giống ngón tay mảnh nhỏ một cách quá mức.

Từ nãy Khúc Trì chỉ mãi nghĩ đến buổi lễ, bây giờ nhìn kỹ lại mới thấy trên cây đào nhỏ đã có đầy lá xanh, thêm cả bông hoa nhỏ trắng hồng nhú lên ở đầu cành.

So với hoa đào bừng nở khắp núi, một hai đóa hoa nhỏ ở đây có vẻ cực kỳ lẻ loi, rất giống Đào Nhàn.

Đào Nhàn là vậy, chưa bao giờ dám chạm vào tay Khúc Trì. Nếu có chuyện cần gọi hắn, không phải nhỏ giọng gọi “Khúc sư huynh” thì cũng là vươn tay kéo vạt áo hoặc cổ tay áo hắn, dè dặt lắc lư, chỉ sợ xúc phạm hắn.

Cậu ấy ở hoa rồi.

Khúc Trì ngạc nhiên nghĩ: Cậu ấy nở hoa rồi, chuyện này xảy ra vào lúc nào vậy?

Hắn quay người lại, vươn tay nâng cành nhỏ đỏ hồng kia lên, hắn với hoa nhìn nhau, bông hoa ấy cũng cố gắng ngả vào lòng bàn tay Khúc Trì, không biết gió lay động, hoa rung rinh hay trái tim rung động.

Lát sau, một giọt nước mắt rơi xuống khỏi vành mắt Khúc Trì, cứ rơi hết giọt này đến giọt khác.

Nhìn đóa hoa yếu đuối mỏng manh, hắn nhớ tới Đào Nhàn, nhớ tới hoa đào nở khắp núi vào mười ba năm trước, nhớ tới máu tươi của đệ tử bốn môn phái, nhớ tới bạn cũ vùi mình trong cát vàng ở Man Hoang.

Từ trước đến nay, Khúc Trì luôn coi mình là một ngọn núi, tĩnh lặng, đáng tin cậy, dịu dàng, bao dung, trước một đóa hoa nhỏ yếu ớt, hắn rơi giọt nước mắt chưa từng xuất hiện trước mặt người khác.

Nửa khắc sau, bóng dáng Lâm Hảo Tín xuất hiện ở ngoài điện.

Hắn ta hành lễ với bóng lưng Khúc Trì đang đứng dưới tàng cây: “Sư huynh, đến giờ lên đường rồi.”

Khúc Trì vẫn quay lưng về phía hắn ta, không quay lại.

Lâm Hảo Tín thấy hơi lạ: “Sư huynh?”

Khúc Trì vẫn quay lưng về phía hắn ta nhưng giọng nói đã khôi phục vẻ thận trọng ngày trước: “Đi ngay đây.”

Hắn xoay người lại, bỏ bình nước xuống, gỡ phất trần chuôi ngọc ở chếch bên cửa xuống, hất lông hươu một cái, đặt lên cánh tay: “Đi thôi.”

Ngoại trừ khóe mắt ửng đỏ, trên mặt Khúc Trì không còn chút xíu thương cảm gì nữa, vừa như ôn hòa, vừa như vô tình.

Buổi lễ bắt đầu vào giữa trưa, đệ tử Thanh Lương Cốc tham gia buổi lễ, bao gồm cả Chu Bắc Nam đứng trên đài cao, ai cũng có hoa văn bốc khói màu tím ở giữa trán, để đảm bảo bọn họ có thể cử động dưới ánh mặt trời.

Trước điện Thanh Trúc của Phong Lăng Sơn, các đệ tử bốn môn phái chia nhau đứng xung quanh, kết cấu ngay ngắn nghiêm túc.

Chu Vọng dỡ bỏ hai thanh đao xuống, mặc bộ đồ màu xanh nhạt, đứng trước đội ngũ Thanh Lương Cốc, Mạnh Trọng Quang mặc trang phục của đệ tử Phong Lăng, Nguyên Như Trú thì khoác áo choàng đen kịt, hai người lần lượt đứng trên đầu và cuối cùng của đội ngũ Phong Lăng Sơn.

Từ Hành Chi, Chu Bắc Nam, Khúc Trì, Lục Ngự Cửu đứng trên đài cao, Khúc Trì chủ trì tuyên bố bốn môn phái mới được thành lập, chia thành bốn nhánh, tất cả quy định đều giống trước kia, không thay đổi nhiều lắm.

Trông có vẻ tất cả mọi thứ đều không thay đổi nhưng trong lòng mọi người đều khó tránh khỏi vang lên tiếng thở dài.

Mười bốn năm rồi.

Hi Hòa đánh xe vàng đã đi được ròng ròng rã mười bốn năm.

*Truyền thuyết Hi Hòa là người điều khiển mặt trời, ẩn ý về sự chảy trôi của thời gian.

May mà bốn môn phái tụ họp lần nữa, may mà thiếu niên chưa già, tinh thần vẫn còn đó.

Thấy buổi lễ sắp bước vào đoạn cuối, Khúc Trì cất giọng: “Mời sơn chủ tân nhiệm của Phong Lăng Sơn Từ Hành Chi lên viết lưu niệm cho bốn môn phái mới.”

Hành động viết lưu niệm vốn nên để Khúc Trì có tuổi tác và địa vị cao hơn làm nhưng trên thiên hạ biết rõ Từ Hành Chi có sách Thế Giới trong người, để y viết lưu niệm sẽ có ngụ ý hơn người khác.

Từ Hành Chi nghe vậy thì cất bước đi ra khỏi hàng, tay áo phải khẽ hất lên, để lộ cổ tay trắng ngần, tay gỗ vốn gắn trên cổ tay đã không còn, thay vào đó là một bàn tay phải bằng da bằng thịt, sinh động như thường, trên cổ tay thắt một cái dây màu lam nhạt, che đi vết sẹo ở vị trí nối.

Bên dưới có các đệ tử ở môn phái khác khẽ reo lên nhưng người quen biết Từ Hành Chi đều nở nụ cười hiểu rõ.

Vì nối lại cái tay này cho Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang có thể nói là vất vả nhọc nhằn. Sau khi nối lại tay, mặc dù không thể cầm đao múa kiếm nhưng cầm bút viết chữ thì không thành vấn đề.

Từ Hành Chi lấy Bút nhàn rỗi ở bên hông ra, Mạnh Trọng Quang ở dưới đài cũng thầm hiểu ý, vung cao cuộn vải lĩnh trắng trong tay lên, treo nó lên cây sào ngọc xanh.

Vải lĩnh trắng rũ xuống, Từ Hành Chi cưỡi gió bay lên, Bút nhàn rỗi biến thành bút lông thấm đẫm mực xanh đen, viết ra hàng chữ thảo phóng khoáng trang nhã trên tấm vải lĩnh.

Từ Hành Chi xoay tay thu bút lại, trở tay cắn ngang bút vào miệng, lúc đáp xuống đài cao, dây buộc tóc cưỡi gió lả lướt nhẹ nhàng như thần.

Mạnh Trọng Quang nhìn toàn bộ động tác của Từ Hành Chi với vẻ si mê.

Bên cạnh Từ Hành Chi, đoạn vải lĩnh tung bay theo gió như lá cờ xí.

Sách Thế Giới, chở lịch sử, nhớ chuyện xưa, công dụng giống một quyển sách sử.

Sách sử thường được ghi chép bằng lối viết tỉ mỉ cẩn thận nhưng Từ Hành Chi thích chữ thảo nhất, vì thế bên dưới nét chữ như rồng bay phượng múa tuôn ra tám chữ to đẫm mực:

“Ngày tháng còn dài, vô biên với đời.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play