Tạp Tứ giở quẻ, tỏ ý muốn đưa sủng vật vốn định gửi chăm nhờ đi.
Lúc biết hắn ta định đi, Từ Hành Chi vừa tức vừa buồn cười: “Không phải ngươi nói muốn để huynh trưởng lại…”
“Hắn là người ta nuôi. Ngươi muốn à?” Đôi mắt phượng chớp một cái, phóng đãng đảo quanh: “Không cho đâu.”
Từ Hành Chi: “...”
Điệu bộ nuốt lời vô lại này khiến Từ Hành Chi muốn đánh hắn ta.
Sau đó, Từ Hành Chi tìm thấy Từ Bình Sinh ngồi dưới hiên, hỏi hắn ta nghĩ thế nào.
Từ Bình Sinh cắn vải trong miệng, quấn từng vòng băng bó cho bàn tay bị cành táo chua đâm rách của mình.
Lúc Nguyên Như Trú chữa trị cho Từ Bình Sinh, hắn ta luôn siết chặt hai tay nên nàng không phát hiện ra vết thương mới. Từ Hành Chi là người đầu tiên phát hiện ra chúng, vệt máu trên tay lít nhít như tổ kiến, mới nhìn qua thôi đã giật nảy mình.
Nhưng với Từ Bình Sinh mà nói, những vết thương này chẳng đáng là gì, chỉ như hình xăm hơi xấu tí thôi.
Từ Hành Chi ngồi xuống bên cạnh hắn, Từ Bình Sinh nghiêng mặt qua, thấy rõ người đến là Từ Hành Chi thì nở một nụ cười từ tận đáy lòng, khóe môi hơi nhếch lên, sống động đáng yêu cực kỳ.
Từ Bình Sinh và Từ Hành Chi vốn cùng một mẹ sinh ra nhưng mang vẻ đẹp hoàn toàn khác nhau, ngũ quan chẳng giống gì, có mỗi khuôn miệng hơi giống. Từ Bình Sinh chào đời trước mang vẻ u buồn nhạy cảm, được coi là tướng khổ, khóe môi rũ xuống quanh năm, so với gương mặt luôn tươi cười xán lạn của Từ Hành Chi, điểm giống nhau duy nhất của hai huynh đệ cũng bị xóa nhòa.
Đến nay Từ Hành Chi vẫn chưa quen với việc Từ Bình Sinh dịu dàng dễ gần với mình, hơi sợ vì được cưng: “Cười gì thế?”
Từ Bình Sinh hé môi: “Ngươi rất giống đệ đệ ta.”
Bàn tay trái Từ Hành Chi giấu trong tay áo hơi siết chặt lại: “Thế hả?”
Từ Bình Sinh dùng bàn tay quấn đầy băng gạc khua múa trong không trung, sau khi nhận ra mình không thể dùng cơ thể để biểu đạt đệ đệ của mình tốt nhường nào, đành hậm hực dẹp bỏ, rì rầm nói: “Đệ đệ ta thấp hơn một chút, nếu sau này lớn lên cũng cao như ngươi thì tốt biết mấy.”
Từ Hành Chi trầm ngâm, nghĩ tới hai đứa trẻ sống nương tựa lẫn nhau ở trấn nhỏ nhiều năm trước. Đứa lớn trách mắng đứa nhỏ không ngớt: “Ngươi lớn nhanh thế làm gì? Mua vải, mua giày, mỗi tháng đều phải chi một khoản lớn, tiền ta kiếm được đều tiêu cho ngươi hết rồi!”
Đứa nhỏ cúi đầu nhìn tay chân thon dài khỏe mạnh của mình, cười tươi xán lạn, trong sáng như trăng: “Ca ca, thế đệ lớn chậm một chút, chờ huynh nhá.”
Đứa lớn nghẹn họng, duỗi tay lật vải vóc mới mua trước mặt, lẩm bẩm không cam lòng: “Sao đệ đệ cao hơn ca ca được chứ? Vô lý, vô liêm sỉ.”
Nghĩ đến chuyện cũ, Từ Hành Chi cũng khẽ cười: “Cao như ta á, thế chẳng phải cao hơn huynh à.”
Từ Bình Sinh chống cằm, vô cùng tự tin về bản thân: “Ta vẫn sẽ cao lên nữa.”
Trong lòng Từ Hành Chi hơi xót xa, ngồi dịch về phía người bên cạnh, cùng hắn ta ngước lên ngắm bầu trời xanh thăm thẳm: “Huynh ở lại đây đi, đừng đi.”
Từ Bình Sinh ngạc nhiên nhìn y, một lúc lâu sau, hắn ta lắc đầu một cách chậm rãi mà kiên định.
“Ta vẫn chưa tìm thấy đệ đệ.” Từ Bình Sinh liệt kê những lý do mình phải đi: “Nguyên sư tỷ về nhà rồi, rất an toàn… Còn nữa, tuy Tạp Tứ rất đáng ghét nhưng bây giờ gặp khó khăn, có người muốn đuổi giết hắn… Lúc này ta rời khỏi hắn, để lại một mình hắn lang bạt bên ngoài, không ổn.”
Từ Hành Chi biết mình không giữ được người tự do tự tại giống cánh bèo trôi như Tạp Tứ.
Nếu huynh trưởng đã quyết định đi theo hắn ta thì chắc rằng mình cũng không thể giữ huynh ấy lại được.
Gương mặt vốn luôn rạng rỡ của y bỗng ủ rũ: “Huynh trưởng bằng lòng là được.”
Khuôn mặt trắng nõn của Từ Bình Sinh ửng đỏ: “Không phải ta bằng lòng… Tại Tạp Tứ cầu xin ta. Ta, cố mà làm thôi.”
Dứt lời, Từ Bình Sinh đứng dậy định chạy, đi được mấy bước, hắn ta như nhớ ra gì đó, quay người lại, lấy một cái khăn tay sạch sẽ trong lồng ngực, trải nó ra, nắm chặt cổ tay áo, lau quả táo chua trong khăn tay, nhét vào miệng Từ Hành Chi: “Ta phải đi đây. Có lẽ ngươi sẽ thích cái này, tặng ngươi ăn đấy.”
Từ Hành Chi ngậm táo chua, không nhai không nuốt, ngửa đầu nhìn hắn.
Chỉ khi ở trước mặt Từ Bình Sinh, y mới để lộ vẻ mềm dịu luống cuống thế này, không biết nên nói gì cho phải, không biết nói gì mới có thể khiến hắn ta vui, thấp thỏm lo sợ như bước trên băng mỏng.
Trong lúc Từ Hành Chi ngây người luống cuống, Từ Bình Sinh chủ động bước lên một bước, ôm lấy y.
Cơ thể lạnh lẽo chạm vào cơ thể lạnh lẽo khác, giống như người tuyết ôm người tuyết.
Từ Bình Sinh cũng không biết tại sao mình lại làm hành động thân mật thế này, nhưng chỉ nhìn vào ánh mắt năn nỉ của người trước mặt, hắn ta không nhịn được nhớ tới đứa nhỏ muốn nhích lại gần lại rụt tay về của nhà mình.
Lặng lẽ thì thầm mấy câu, Từ Bình Sinh lại tự nghĩ thoáng trước.
Có gì đâu, muốn ôm thì ôm thôi.
Từ Bình Sinh vỗ vai Từ Hành Chi, dùng giọng điệu dịu dàng nhất có thể an ủi y: “Ta sẽ quay lại. Nếu ta tìm thấy đệ đệ ta, ta sẽ dẫn thằng bé tới cho ngươi xem nha.”
Răng Từ Hành Chi cắn vỡ vỏ táo chua, vị chua gắt bùng nổ trong miệng, y híp mắt lại nói: “Được.”
Ở lại núi tới chiều, Từ Bình Sinh mới theo Tạp Tứ đi xuống núi.
Trước khi đi, Tạp Tứ kéo Từ Hành Chi qua một bên, nói: “Hành Chi, ngươi không cần lo quá. Cứ cách một khoảng thời gian Từ Bình Sinh sẽ tỉnh táo nửa ngày hoặc một ngày. Nếu một ngày nào đó hắn đột nhiên chạy lên núi xông vào trận pháp, gọi Cửu Chi Đăng trả ngươi lại, đến lúc đó ngươi nhớ mở cổng cho hắn, nói cho hắn biết ngươi về rồi.”
Nói đến đây, hắn ta nhún vai, nhìn thanh niên bận rộn lượn qua lượn lại trên con đường mòn trong cánh rừng bên đường núi, khóe môi thoáng hiện ý cười: “Mặc dù sau khi thời gian tỉnh táo trôi qua, chắc chắn hắn chẳng nhớ gì cả nhưng có ít còn hơn không. Đến lúc đó ta sẽ về cùng hắn, lần đọ kiếm tiếp theo của chúng ta cứ hẹn vào lần đó luôn đi.”
Mùa đông ở Phong Lăng Sơn vẫn xanh tươi, sắc xuân đến rất sớm. Trong lúc hai người nói chuyện, Từ Bình Sinh chui ra chui vào cánh rừng vừa rồi bỗng chạy tới, trong tay là một bó hoa núi đang có nụ thật to, bùn đất tươi mới vẫn dính ở rễ, sột soạt rơi xuống theo động tác của hắn.
Hắn lướt qua Từ Hành Chi và Tạp Tứ, đi thẳng tới trước mặt Mạnh Trọng Quang đang khoác áo choàng, nghiêng người tựa vào trụ Thông Thiên theo Từ Hành Chi ra tiễn khách, hắn ta không nói gì mà nhét hoa vào ngực Mạnh Trọng Quang.
Mạnh Trọng Quang cầm bó nụ hoa dính bùn vương nước, chớp mắt, chẳng hiểu ra sao.
Từ Bình Sinh không đầu không đuôi nói: “Ngươi phải tốt với hắn.”
Hành vi tặng hoa của hắn ta như đang hối lộ Mạnh Trọng Quang, mà nghe giọng điệu lại giống uy hiếp hơn.
Mạnh Trọng Quang hiểu rõ ý hắn ta, vặn vẹn đứng thẳng dậy từ tư thế không đứng đắn, ôm hoa vào lòng, nghiêm túc gật đầu: “Ta sẽ làm thế.”
Tạp Tứ đi tới ôm vai Từ Bình Sinh, thuận thế vẫy tay với Từ Hành Chi: “Được rồi, tiễn đến đây thôi, nhé. Đi đây.”
Hai người đi xuống theo đường núi.
Từ Hành Chi đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn bóng hai người càng ngày càng xa.
Mạnh Trọng Quang cầm bó hoa lá xanh mướt đi lên trước: “Sư huynh, về điện thôi, buổi chiều trời nổi gió, cẩn thận bị lạnh.”
Từ Hành Chi không nhìn theo nữa, quay người lại: “Không phải nói vùng Tĩnh An có Thi Tông xuất hiện sao? Ta và Khúc Trì đã hẹn với nhau rồi, lát nữa sẽ đi diệt trừ, ngươi ở lại trấn giữ núi là được.”
Dù đầu sỏ tội ác đã đền tội nhưng không thể bỏ qua những kẻ làm loạn năm đó được.
Mạnh Trọng Quang nhỏ nhẹ làm nũng: “Sư huynh đừng đi, ta đi.” Hắn giơ bó hoa lá xanh tươi ra cho Từ Hành Chi xem: “Ta đã đồng ý với huynh trưởng của sư huynh rồi, sẽ đối tốt với huynh, sao có thể để huynh vất vả được?”
Mạnh Trọng Quang không khoe khoang thì thôi, khi Từ Hành Chi quét mắt qua, nhìn thấy trước ngực hắn dính đầy bùn, y lập tức ấn đầu hắn chẳng chút nể nang: “Nhìn xem! Không cẩn thận gì hết, bẩn hết cả áo rồi kìa!”
Mạnh Trọng Quang bị ấn ngửa ra sau rồi bật lại như con lật đật, đụng vào vai Từ Hành Chi, vóc dáng cao to bị hắn ép làm ra dáng vẻ của con mèo thùy mị như nước, kết hợp với gương mặt xinh đẹp như thần của hắn lại chẳng hề kệch cỡm: “Bị bẩn rồi thì sư huynh giặt cho ta nhé. Dù áo chúng ta cũng giao hẹn rồi, ta làm chủ bên ngoài, sư huynh làm chủ bên trong; giết người để ta, cứu người phần huynh.”
Từ Hành Chi không nhớ mình từng giao hẹn với Mạnh Trọng Quang như thế bao giờ, ngạc nhiên hỏi: “Cứu ai?”
“Cứu vớt người đời.” Mạnh Trọng Quang hôn tai Từ Hành Chi, giọng điệu mềm mại tới mức khiến lòng người mềm nhũn: “Sư huynh nuôi ta cho tốt, nhốt yêu vật làm xằng làm bậy còn có thể giết người là ta đây ở Phong Lăng Sơn, chẳng phải là cứu vớt người đời, công đức vô lượng sao?”
Từ Hành Chi ngớ người rồi bật cười tươi rói: “Cũng đúng.”
Sau khi nhận nhiệm vụ nặng nề ấy, Từ Hành Chi giơ tay phải lên, khoác vai lão yêu tinh người mềm miệng dẻo, nói: “Đi vào thôi. Thay đồ xong thì chúng ta cùng nhau đi tới Tĩnh An.”
Mạnh Trọng Quang suy nghĩ một chút, không từ chối, tầm mắt thay đổi, nhìn tay gỗ tụt ra khỏi ống tay áo của Từ Hành Chi.
Hắn như nghĩ tới chuyện tốt đẹp gì đó, nhếch miệng cười ra tiếng.
Từ Hành Chi nhìn sang hắn: “Sao thế?”
Mạnh Trọng Quang vươn tay nắm chặt tay gỗ của y, thầm dùng lực bóp: “Sư huynh, ta còn một món quà định tặng huynh. Nhưng bây giờ chưa thể nói cho huynh biết được. Chờ ta làm xong sẽ cho huynh niềm vui bất ngờ, được không?”
Trong lúc hai người thân mật nói lời ngon tiếng ngọt, Tạp Tứ và Từ Bình Sinh đã đi được mấy chục thước.
Lúc Tạp Tứ đưa Từ Bình Sinh về Phong Lăng thì trầm tĩnh ít nói, giờ nói nhiều gấp đôi ngày trước.
Từ Bình Sinh bị hắn ta làm cho đau cả tai: “Ngươi đừng nói nữa. Cứ như chim hỉ tước ấy, ồn muốn chết.”
Chim hỉ tước không phải lời mắng chửi, còn khá là mừng vui nữa. Tạp Tứ không so đo với Từ Bình Sinh, ôm vai hắn ta, tốt tính một cách hiếm có hỏi ý kiến: “Ngươi nói xem, chúng ta đi đâu bây giờ? Đi Li Giang chơi một vòng trước nha. Ta nghe nói núi sông nơi đó rất đẹp, cũng tốt cho con người. Nếu có người tới báo thù, đánh nhau ở vùng non nước cũng rất đậm ý thơ.”
Từ Bình Sinh không đồng ý: “Nếu đánh nhau thì chẳng phải tự dưng làm bẩn cảnh đẹp núi sông của người ta sao?”
Tạp Tứ là người khá xấu tính, Từ Bình Sinh không cho hắn ta đi, hắn ta quả đoán quyết định: “Chốt luôn, chúng ta tới Li Giang.”
Từ Bình Sinh lườm hắn ta: “Ngươi quyết định rồi còn hỏi ta làm gì?”
Dứt lời hắn ta quay đầu đi, chưa xuống núi đã cãi nhau với người đi cùng rồi.
Tạp Tứ không giận, ngược lại còn thấy Từ Bình Sinh càng vừa mắt hơn, cảm thấy người bạn đồng hành này quá hợp ý mình, hắn ta mặt dày ôm vai Từ Bình Sinh, cười vang đi xuống núi.
Từ Bình Sinh khó chịu trong lòng, một là vì lời nói và hành vi của Tạp Tứ thật sự rất ngứa đòn, hai là vì trong lòng còn có chút tâm sự.
Theo hắn ta thấy, người cực kỳ giống đệ đệ mình nên kết đôi với một người nữ tử hiền lành lương thiện, biết lo toan cho cuộc sống, eo to hông lớn, béo trắng, có thể sinh con đẻ cái, cũng có thể chăm sóc ăn uống sinh hoạt hằng ngày của y.
Nếu y nhất quyết thích đàn ông thì Khúc sư huynh theo họ tới núi Thư Mạt vào mấy ngày trước đó cũng không tệ.
Nhưng vì sao phải là cái tên công tử bột chỉ được mỗi cái mặt đẹp kia chứ?
Từ Bình Sinh tức giận bất bình thay y nhưng thấy hai người quấn quýt khó rời, hắn ta không nói ra lời chia rẽ uyên ương được.
Lùi một vạn bước mà nói, hắn ta lấy thân phận gì để quản một người xa lạ đây?
Vì thế, dù trông tên công tử bột kia không đáng tin chút nào nhưng hắn ta đã tặng hoa cho người đó rồi, âm thầm tỏ ý Từ Hành Chi có hắn ta chống lưng, chắc hẳn người đó sẽ không ức hiếp Từ Hành Chi đâu.
Nghĩ như vậy, Từ Bình Sinh ưỡn thẳng lưng lên, quay đầu nhìn về phía cổng núi.
Cùng lúc đó, một xíu linh cảm lóe lên trong lòng Từ Hành Chi khi y sắp bước vào cổng.
Y quay đầu lại, đúng lúc chạm mắt với Từ Bình Sinh.
Dây cột tóc trắng xanh phía sau đầu Từ Hành Chi tung lên theo gió, mái tóc đen điểm bạc của Từ Bình Sinh cũng bị trận gió thổi tung lên, đón gió bay lên.
Cả hai đều sững sờ, nhìn nhau mỉm cười, ánh mắt dịu dàng.
Rất nhanh sau đó, họ lần lượt quay đầu về, quay lưng về phía nhau mà đi, một người lên núi, một người xuống nước.
Nhưng núi sông luân chuyển, chung quy sẽ có một ngày, ắt sẽ gặp lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT