Vẻ mặt Lưu Nguyệt Như và Đường Long chấn động, kinh ngạc nói không nên lời.  

Là địch với Tần gia ở thành phố Đông Hải, thật sự còn có thể xoay người sao?  

Thực ra hai người họ cũng không nắm chắc, chỉ là đến bước đường cùng dựa vào cảm giác mà đến chỗ Mạc Phàm.  

Chẳng lẽ?  

- Mạc tiên sinh, chẳng lẽ thành phố Đông Hải sắp có chuyện lớn xảy ra sao?  

Lưu Nguyệt Như nhanh chóng nghĩ ra chuyện này, hỏi.  

Nếu không có chuyện lớn xảy ra, không có khả năng khiến Tần gia, Mộc gia và Sở gia đều cúi đầu như vậy, trừ phi thời buổi loạn lạc mới có anh hùng.  

- Hai người lại đây.  

Mạc Phàm lấy ra phương thuốc Tứ Tham Thang.  

Vẻ mặt hai người nghi ngờ, đi tới.  

Mạc Phàm để phương thuốc Tứ Tham Thang trước mặt hai người, lại tăng thêm 31 loại không quan trọng nhưng sẽ không ảnh hưởng đến dược hiệu thuốc Đông y, đưa phương thuốc cho Lưu Nguyệt Như, lại đưa một tấm thẻ.  

- Bà cầm phương thuốc này đến xưởng thuốc nhà tôi, ở đây có 3 ngàn vạn, cố gắng mua được nhiều thảo dược, một khi xưởng thuốc khai trương, toàn lực sản xuất loại thuốc này, một khắc cũng không ngừng, lúc nào tôi nói tiêu thụ thì bắt đầu.  

Lưu Nguyệt Như cầm toa thuốc này, vẫn hơi nghi ngờ như trước.  

Cho dù là phương thuốc chữa trị ung thư, cũng không cần gấp như vậy chứ?  

Bà cũng là người thông minh, trong chớp mắt đã nghĩ đến một chuyện.  

- Bác sĩ Mạc, không phải dịch… - Đợi vài ngày bà sẽ biết.  

Mạc Phàm nói, vẫn không tiết lộ chuyện gì.  

- Đường Long, công tác giữ bí mật phương thuốc này, anh nên biết nói làm sao đi?  

Mạc Phàm hỏi.  

Một khi bệnh dịch bùng nổ, phương thuốc này là cọng rơm cứu mạng duy nhất, thị trường thì không cần phải nói, mơ ước phương thuốc cũng chắc chắn không ít.  

Vốn là năm loại thuốc Đông y, không khó phân tích ra thành phần.  

Bây giờ bên trong có đan xen 36 loại thuốc Đông y, giống như hắn đã tăng thêm chặt chẽ ở bên trong phương thuốc, muốn phân tích ra thành phần, chắc phải đợi bệnh dịch giải quyết xong.  

Còn lại là muốn đề phòng có người trực tiếp trộm phương thuốc, chuyện này để Đường Long đi làm là thích hợp nhất.  

Có hai người phụ giúp cha, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.  

Không chỉ có thể giải quyết cảnh khó khăn của Mạc gia, Tần gia, Sở gia không cúi đầu?  

- Yên tâm đi, Mạc tiên sinh, ai dám đánh chủ ý với phương thuốc này, tôi giết kẻ đó.  

Đường Long vỗ ngực nói.  

Nếu Mạc Phàm bảo anh ta làm quản gia biệt thự, anh ta còn sợ làm không tốt, bảo anh ta bảo vệ phương thuốc này, là sở trường của anh ta.  

- Đi đi.  

Mạc Phàm khoát tay với hai người.  

Hai người ủ rũ tới, rời đi đầy cõi lòng trả thù.  

Hai người vừa rời đi, Mạc Phàm liền gọi điện thoại cho Bàn Tử, anh ta nhanh chóng bắt máy.  

Bàn Tử còn chưa mở miệng, một giọng nói chanh chua truyền từ trong điện thoại đến.  

- Kinh Hoa, ai gọi tới, nếu là tên nhóc thối Mạc Phàm kia, nhất định không được nghe máy, cậu ta đắc tội Tần gia, đừng để gây phiền phức cho chúng ta.  

Giọng nói này Mạc Phàm không hề xa lạ, là mẹ kế của Bàn Tử, một người phụ nữ con buôn điển hình của Giang Nam.  

Kiếp trước Bàn Tử bị người phụ nữ này chửi mắng không ít, hắn cũng bị người phụ nữ này xem thường không ít lần.  

Ở trong mắt bà ta, bạn của Bàn Tử nhất định phải có tiền có quyền thế hơn nhà bọn họ, như vậy sau này mới giúp đỡ được nhà bà ta.  

Còn những bạn bè khác, đều là bạn xấu, có thể khiến Bàn Tử phải chi tiền ra.  

Ở trong mắt mẹ kế Bàn Tử, hắn là bạn xấu.  

Không chỉ có hắn, Hoàng Dao Dao vợ của Bàn Tử cũng là đối tượng mẹ kế Bàn Tử ghét bỏ.  

Bà ta cảm thấy Hoàng Dao Dao từng bị người ta bán, không xứng với Bàn Tử.  

- Là Mạc Phàm gọi tới thì sao chứ, tôi thích nghe.  

Bàn Tử không kiên nhẫn nói.  

- Đúng thì lập tức tắt điện thoại đi, con xem cha con phát điên cái gì, bởi vì tên sao chổi kia, chuẩn bị mở siêu thị ở một nơi rách nát, bây giờ thì hay rồi, siêu thị không mở được, đất cũng không bán được, bị thiệt mất mấy chục vạn, sau này con không được phép chơi với tên sao chổi kia.  

Tiếng mẹ kế Bàn Tử kêu gào trong điện thoại truyền đến, hiển nhiên là nói chuyện cha Bàn Tử mở siêu thị ngay bên cạnh xưởng dược của cha mình.  

- Ai cần bà lo, bà nên quản bà trước đi.  

Bàn Tử cãi bà ta một câu, không để ý đến bà ta nữa, quay về phòng ngủ mới nói với Mạc Phàm:  

- Tiểu Phàm, bên cậu tốt không.  

- Chỗ tôi rất tốt.  

Mạc Phàm cười nói, trong lòng là cảm động.  

Cảm giác giống như quay về kiếp trước, lúc hắn đi tìm Bàn Tử, đương nhiên cũng có chút khác.  

Trước kia là hắn đi tìm Bàn Tử nhờ giúp, bây giờ là hắn giúp Bàn Tử.  

- Tiểu Phàm, gần đây cậu cẩn thận một chút, Tần gia thật sự điên rồi, bây giờ cả thành phố Đông Hải, chỉ cần là người có chút tiếng tăm đều biết cậu đắc tội Tần gia, tốt nhất đừng tin ai, tránh để Tần gia tóm được, ngay cả cha tôi tìm cậu cũng đừng tin.  

Bàn Tử lo lắng nói.  

Mạc Phàm có chút dở khóc dở cười, nếu những lời này bị cha Bàn Tử nghe thấy không biết sẽ có cảm nghĩ gì.  

Đương nhiên nếu Bàn Tử biết hắn và Tần gia ở cùng một khu, không biết Bàn Tử sẽ nghĩ gì.  

- Tôi đã biết, chỗ tôi không sao đâu.  

- Đúng rồi, Tiểu Phàm, có phải cậu tiêu hết tiền rồi không, lát nữa tôi sẽ chuyển thêm cho cậu.  

Bàn Tử quan tâm hỏi.  

Mạc Phàm cười:  

- Không phải, tôi tìm cậu là muốn cho cậu một cơ hội kiếm tiền.  

Kiếp trước bệnh dịch bùng nổ, rất nhiều người dự trữ đồ dùng sinh hoạt, siêu thị Bàn Tử nhanh chóng trống rỗng, sau đó muốn bán cũng không bán được, phần lớn tiền đều để Vương gia kiếm.  

Bây giờ đã có cơ hội, tất nhiên hắn sẽ không quên Bàn Tử.  

- Cơ hội kiếm tiền sao? Tiểu Phàm, không phải cậu bị sốt đấy chứ?  

Bàn Tử nghi ngờ nói.  

Bây giờ Mạc Phàm khó mà bảo vệ mình, lấy đâu ra cơ hội kiếm tiền?  

- Không cần thì thôi, coi như tôi chưa nói.  

Mạc Phàm tức giận nói.  

- Đừng mà, tôi tin tưởng cậu, cậu nói đi.  

Bàn Tử vội vàng nói.  

Anh ta đối xử với bạn bè rất tốt, không có nghĩa là anh ta không ham tiền, thứ này ai không thích?  

Đúng lúc anh ta đang cần cơ hội chặn miệng lão vu bà kia.  

- Bảo cha cậu nhập một số lượng lớn đồ dùng hàng ngày, càng nhiều càng tốt, càng nhanh càng tốt.  

Mạc Phàm nghiêm túc nói.  

Chuyện bệnh dịch bùng nổ chỉ còn mấy ngày, chắc chắn Vương gia là nhà giàu có số một thành phố Đông Hải sẽ nhận được tin tức đầu tiên, đến lúc đó cơ hội sẽ bị Vương gia cướp đi, chỉ còn dư lại xương cho nhà Bàn Tử.  

- Đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, cần nhiều như vậy làm gì?  

Bàn Tử không hiểu lắm.  

- Cậu nghe tôi, không sai đâu.  

- Trái lại tôi rất muốn nghe, nhưng lượng nhập hàng do vu bà kia quản, cho dù tôi thay đổi số lẻ, cũng không thể chênh lệch quá nhiều.  

Bàn Tử khó xử nói, vu bà anh ta nói là mẹ kế anh ta.  

Mạc Phàm nhíu mày, nếu là người khác hắn đã không thèm để ý rồi, nhưng đây là Bàn Tử, vừa rồi Bàn Tử còn muốn gửi tiền cho hắn.  

- Cậu nói với cha cậu, ba ngày sau có bệnh dịch lớn, nếu ông ta không tin, cậu nói với ông ta, năm ông ta 10 tuổi được người ta cứu ra khỏi nước, người cứu ông ta không bị chết đuối.  

- Cái gì?  

- Ba ngày sau có bệnh dịch lớn?  

- Còn nữa cha tôi chết chìm được cứu là sao đây?  

Bàn Tử tò mò hỏi.  

Câu đầu tiên Mạc Phàm nói anh ta còn hiểu được, dù sao cũng là di truyền đầu buôn bán của cha anh ta.  

Một khi gặp phải bệnh dịch, chắc chắn có thể dự trữ bao nhiêu thì dự trữ, cha anh ta vận khí tốt bắt được một đợt bệnh dịch làm giàu, lúc trước chỉ là một cửa hàng nhỏ.  

Nhưng sao Mạc Phàm biết có bệnh dịch, còn chuyện cha anh ta bị chết đuối là sao, anh ta chưa từng nghe cha mình nói.  

- Cậu nghe tôi là được, đợi chuyện này kết thúc tôi sẽ nói cho cậu.  

Mạc Phàm thần bí nói.  

- Được, tôi lập tức đi tìm cha tôi.  

Bàn Tử cũng biết nặng nhẹ, không hỏi nhiều.  

Nếu như đúng như lời Mạc Phàm nói, cơ hội của hắn tới rồi, sau này còn cần nghe lão vu bà kia áp bức cằn nhằn sao?  

- Ừ!  

Mạc Phàm lên tiếng, tắt điện thoại, hào quang trong mắt lóe lên.  

Mọi việc đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play