Nếu hắn nhớ không sai, bệnh truyền nhiễm này tên là SARS, có tính lây cực mạnh, là SARS biến dị.  

Nghe nói loại bệnh truyền nhiễm này do một người Cao Ly đến Hoa Hạ công tác lan truyền, người này biết rõ mình bị bệnh truyền nhiễm, còn kiên trì đến Hoa Hạ, chưa đến hai ngày bệnh lan ra.  

Không biết ông ta có mục đích gì, nhưng dẫn phát bệnh dịch vô cùng khủng bố ở tỉnh Giang Nam.  

Bây giờ chỉ có mấy người bị nhiễm, lãnh đạo thành phố Đông Hải không chú ý lắm.  

Nhưng một tuần sau, con số này sẽ tăng lên gấp 1000 lần, số người tử vong cao đến 3 số.  

Hắn nhớ rõ, không chỉ nơi công cộng đóng cửa, trường học cũng nghỉ.  

Không ít người bắt đầu tranh mua đồ dùng hàng ngày và đồ chữa bệnh, thậm chí giá cả lên vùn vụt, kiếm được rất nhiều.  

Cả thành phố Đông Hải lộn xộn, như khu chết chóc.  

Bệnh dịch này giằng co ở thành phố Đông Hải hơn một tháng, cuối cùng thủ đô phái chuyên gia tới, nghiên cứu chế tạo ra loại vắc xin phòng bệnh truyền nhiễm.  

Nhưng hơn một tháng, người bị lây bệnh lên tới 50 vạn, người bị bệnh truyền nhiễm chết ở thành phố Đông Hải có mấy ngàn, cả tỉnh Giang Nam không biết bao nhiêu.  

Bởi vì phòng dịch bất lợi, cục trưởng cục y tế thành phố Đông Hải bị cắt chức, thị trưởng cũng bị gửi thư phê bình.  

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, cùng lắm là một tuần, SARS sẽ hoàn toàn bùng nổ, cả thành phố Đông Hải sẽ rối loạn.  

Nghĩ tới đây, khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, vung bút viết một phương thuốc.  

Phương thuốc này tên là Tứ Tham Thang, là hắn đặc biệt nghiên cứu ra.  

Kiếp trước hắn gặp phải bệnh dịch còn kinh khủng hơn SARS ở đất nước một phàm nhân, cả quốc gia bị nhiễm, mỗi ngày đều có hơn mười ngàn người chết.  

Hắn lấy nguyên liệu tại chỗ, dùng bốn loại dược liệu thường thấy nhất cộng thêm thuốc dẫn phối mà thành, cứu quốc gia này.  

Dược liệu của Tứ Tham Thang, ở Hoa Hạ cũng có thể tìm được, đủ để chữa bệnh truyền nhiễm SARS này.  

Hắn mới giải quyết phương thuốc này, Vương mụ đi tới.  

- Thiếu gia, phu nhân và Đường tiên sinh ở ngoài cửa đợi.  

- Phu nhân?  

Mạc Phàm nhướn mày.  

- Là Lưu phu nhân, thật xin lỗi, thiếu gia, tôi quen rồi.  

Vương mụ vội vàng xin lỗi.  

Trước kia biệt thự này là của Lưu Nguyệt Như nên quen gọi vậy, không sửa ngay được.  

Lưu Nguyệt Như và Đường Long?  

Mạc Phàm nhíu mày, không biết hai người này mang tin tức xấu gì cho hắn, hắn cất phương thuốc, nói với Vương mụ.  

- Vương mụ, cho bọn họ vào đi.  

- Dạ, thiếu gia!  

Vương mụ vội vàng lui ra.  

Một lát sau, Lưu Nguyệt Như, Đường Long mang theo A Hào ủ rũ đi đến.  

Nhìn thấy Mạc Phàm, vẻ mặt mấy người đều vô cùng phức tạp.  

- Hai người ai chuẩn bị nói trước đây?  

Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.  

Lưu Nguyệt Như và Đường Long liếc nhau một cái.  

- Lưu phu nhân, bà nói trước đi.  

Đường Long nói.  

Lưu Nguyệt Như gật đầu, trong đôi mắt đẹp tràn đầy áy náy, nhìn Mạc Phàm.  

- Bác sĩ Mạc, thực xin lỗi, chuyện Sở gia tôi đã cố gắng khuyên bảo, nhưng Sở gia không phải do chị gái tôi định đoạt, lại càng không do tôi định đoạt, tôi cũng không có biện pháp ngăn cản.  

- Chuyện này tôi hiểu, không trách bà, ngoại trừ chuyện này ra, chắc là còn chuyện khác đi?  

Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.  

Chuyện Sở gia, quả thật Lưu Nguyệt Như không thể định đoạt, cho nên không cần thiết nói nữa.  

Vẻ mặt Lưu Nguyệt Như chấn động, đôi mắt đẹp nhìn Mạc Phàm đầy ngạc nhiên, nhanh chóng thoải mái hơn.  

- Sở gia muốn tôi khuyên bác sĩ Mạc ký hợp đồng, nhưng bị tôi từ chối rồi.  

Mạc Phàm đắc tội Tần gia, nhưng vẫn là bác sĩ chữa trị ung thư, nếu muốn ký kết hợp đồng cả đời với Mạc Phàm, không thể nghi ngờ đây là cơ hội tốt nhất.  

Sở gia muốn Mạc Phàm bị chèn ép đến đường cùng, sau đó vươn một cành ô-liu ra với Mạc Phàm, Mạc Phàm còn không mau cắn câu?  

Đến lúc đó bác sĩ chữa trị ung thư là của Sở gia.  

Nhưng bà không muốn làm vậy, bà luôn cảm thấy Mạc Phàm sẽ không dễ dàng bị quật ngã như thế, cho dù cậu chỉ 16 tuổi.  

- Hả…?  

Mí mắt Mạc Phàm khẽ nâng, liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt Như đầy khác thường.  

- Sở gia không làm gì bà đấy chứ?  

Tình cảnh của Lưu Nguyệt Như ở Mộc gia rất tệ, ở thành phố Đông Hải hoàn toàn dựa vào Sở gia, từ chối Sở gia, chắc Sở gia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Lưu Nguyệt Như.  

Lưu Nguyệt Như dám làm như vậy, có chút ngoài dự kiến của hắn.  

Lưu Nguyệt Như thấy Mạc Phàm không có ý trách cứ, thoải mái hơn nhiều, cười quyến rũ nói:  

- Tôi từ chức ở Sở gia rồi, bây giờ không có việc làm, chỗ bác sĩ Mạc thiếu người làm vườn gì đó không, tôi đều có thể làm, bao ăn bao ở là được.  

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt Như một cái, hôm nay Lưu Nguyệt Như mặc lễ phục trễ ngực, lộ ra một vùng lớn tuyết trắng, phía dưới bao lấy cái mông vểnh cao, đi tất chân màu da, giày cao gót 8 cm.  

Quần áo không chỉ biểu lộ tất cả dáng người nóng bỏng của bà ta, còn khiến quyến rũ lộ ra nhuần nhuyễn hơn.  

Để mỹ phụ như vậy ở biệt thự làm hạ nhân, cho dù tâm hắn như bàn thạch, chưa được mấy ngày, mỹ phụ thật sự biến thành phu nhân biệt thự mất.  

Nhưng vậy mà Lưu Nguyệt Như từ chức, không có Sở gia che chở, cuộc sống của bà ta càng thêm khó khăn.  

- Chỗ của tôi không thiếu người.  

Mạc Phàm nói.  

Trong mắt Lưu Nguyệt Như lộ ra thất vọng, quả nhiên vẫn bị ghét bỏ, nếu sinh muộn hai mươi năm thì tốt rồi.  

- Nhưng bà có thể đến xưởng dược nhà tôi, giúp tôi làm một chuyện lớn, sau khi xong chuyện, không chỉ Sở gia cầu xin, Mộc gia cũng như vậy.  

Mạc Phàm nói tiếp.  

Chỗ hắn không thiếu người, nhưng nếu xưởng dược ở nhà có người phụ nữ có bản lĩnh như Lưu Nguyệt Như, chắc chắn có thể như mặt trời ban trưa.  

Nếu Lưu Nguyệt Như từ chức ở Sở gia, liền biểu lộ bà ta trung thành, có thể tin được.  

Người tin hắn, tất nhiên hắn sẽ không bạc đãi.  

- Cái gì?  

Mắt phượng của Lưu Nguyệt Như mở to, vô cùng khiếp sợ.  

Chuyện gì khiến Sở gia và Mộc gia đều cầu xin bà?  

Quả thật xưởng dược Mạc gia không tệ lắm, nhưng xưởng dược như vậy có không biết bao nhiêu ở tỉnh Giang Nam.  

Không chỉ Lưu Nguyệt Như, vẻ mặt Đường Long cũng chấn động.  

- Đến lúc đó bà sẽ biết.  

Mạc Phàm cười thần bí, ánh mắt nhìn về phía Đường Long.  

- Anh thì sao đây?  

- Tần gia thay vị trí của tôi bởi một người chi thứ tên Tần Thọ, tôi không có chỗ để đi, đành phải mang theo mấy anh em đến chỗ Mạc tiên sinh, mong Mạc tiên sinh thu nhận.  

Đường Long cúi đầu nói, không dám nhìn Mạc Phàm.  

Lưu Nguyệt Như có thể bán sắc đẹp, anh ta không còn là đại lão hắc bạch đều ăn của Đông Hải nữa, ngoại trừ sức lực và mấy anh em ra, anh ta không biết lấy gì đi theo Mạc Phàm.  

Tần Thọ?  

Mạc Phàm cười, vậy mà tên cầm thú kia thành đại lão thành phố Đông Hải.  

- Bây giờ tôi tự thân khó bảo toàn, anh không sợ rước họa vào thân sao?  

Mạc Phàm cười hỏi.  

- Cho dù không đi theo Mạc tiên sinh, một năm rưỡi sau cũng chết, chẳng bằng đi theo Mạc tiên sinh, vừa rồi Mạc tiên sinh nói có thể khiến Mộc gia và Sở gia cầu Lưu phu nhân, chắc chắn cũng có thể khiến Tần gia cầu cậu.  

Đường Long nói thẳng.  

Bình thường anh ta nói chuyện nửa thật nửa giả, nhưng lần này đều là thật.  

Giết chết Tôn Hổ cũng có phần anh ta, một khi Vạn Thiên Tuyệt phái người tới trả thù, anh ta có thể thoát sao?  

Nếu Tần gia quăng anh ta đi, chẳcóng bằng đi theo Mạc Phàm, nói không chừng còn cơ hội xoay người.  

Lông mày Mạc Phàm nhướn lên, cười nói.  

- Đường Long, ngẩng đầu lên.  

- Dạ!  

Đường Long ngẩng đầu, vẻ mặt mê mang.  

- Anh sẽ vì lựa chọn hôm nay của anh, may mắn cả đời.  

Hai mắt Mạc Phàm sáng rực, tự tin nói.  

Nếu hắn có thể khiến Mộc gia và Sở gia cầu Lưu Nguyệt Như, cũng có thể khiến Tần gia cầu Đường Long.  

Nếu không, danh xưng y tiên bất tử của hắn chỉ là trò đùa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play