Buổi tối nằm trên giường, Nguyễn Huỳnh vẫn ôm cánh tay của Lục Ngộ An, đang hối hận vì sao lúc đó không ghi nhớ khuôn mặt của Lục Ngộ An, chỉ nhớ giọng nói của anh.
Nếu như cô biết trước anh đẹp trai như thế, nói không chừng đã sớm tìm anh yêu đương rồi.
Nghe thấy lời này, Lục Ngộ An khẽ nhếch khóe môi: “Em không nhớ dáng dấp anh ra sao à?”
“... Lúc đó khóc sưng cả hai mắt.” Nguyễn Huỳnh dừng lại một chút, nhớ lại nói: “Dáng vẻ của anh đối với em mơ hồ không rõ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT