Mười giờ tối, màn đêm như tơ lụa bao trùm cả bầu trời. Ngoài cửa sổ tí tách tiếng mưa rơi hòa cùng tiếng ngáy nho nhỏ của bệnh nhân giường bên khiến Nguyễn Huỳnh trằn trọc không ngủ được.
Cô lật qua lật lại hồi lâu, cuối cùng lọ mọ bò dậy lấy điện thoại trên tủ đầu giường. Sau đó, cô cầm ‘gậy trắng’ bên giường, dò dẫm ra khỏi phòng bệnh, tìm đến chỗ điều dưỡng trực.
(*) Gậy trắng: Tên gọi chung cho gậy hỗ trợ người khiếm thị.
“Cô Nguyễn.” Thấy cô xuất hiện, điều dưỡng chịu trách nhiệm chăm sóc cô là Vu Tích Ngọc không hề ngạc nhiên: “Lại không ngủ được à?”
Nguyễn Huỳnh có yêu cầu rất cao về môi trường ngủ, thường xuyên chỉ vì những âm thanh nhỏ quấy rầy mà khó ngủ.
“Cô ngủ không ngon mấy ngày rồi đúng không?” Vu Tích Ngọc đến bên cô, đỡ cánh tay cô đi về phía trước, dịu dàng hỏi: “Như cũ?”
Khóe môi Nguyễn Huỳnh khẽ cong, giọng nói êm tai vang lên: “Như cũ.”
Dứt lời, cô đưa điện thoại cho Vu Tích Ngọc.
‘Như cũ’ của bọn họ nói đến là Vu Tích Ngọc giúp Nguyễn Huỳnh mở một app trên điện thoại, tìm kiếm đài phát thanh cô muốn nghe.
Vu Tích Ngọc giúp cô tìm rất nhuần nhuyễn: “Có tiếng chưa?”
Nguyễn Huỳnh đeo tai nghe, nghe thấy âm thanh theo dòng điện truyền đến bên tai: “Có rồi.”
Cô cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch, lông mày phía sau băng gạc giãn ra.
Vu Tích Ngọc nhìn nửa gương mặt nhỏ mỉm cười của cô. Làn da trắng nõn, môi không son cũng hồng, sườn mặt mềm mại xinh đẹp. Cô ấy nhìn ngắm một lúc lâu, không nhịn được nói: “Cô Nguyễn, cô đẹp thật đấy.” Cô ấy ngồi xổm xuống bên cạnh Nguyễn Huỳnh, hướng mắt từ dưới nhìn lên: “Đôi mắt cô chắc chắn cũng rất đẹp.”
Cách đây không lâu, Nguyễn Huỳnh gặp tai nạn ngoài ý muốn nên mắt bị thương, bây giờ phải quấn băng gạt, tạm thời không thể nhìn ánh sáng bên ngoài. Đồng thời, người bên ngoài cũng không được nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của cô.
Nghe Vu Tích Ngọc khen ngợi, Nguyễn Huỳnh mỉm cười tháo tai nghe xuống: “Ngày mai tôi có thể tháo băng gạc rồi đúng không?”
Vu Tích Ngọc nhẩm tính: “Chắc vậy, hôm nay vết thương bên mắt còn đau không?”
“Một chút.” Nguyễn Huỳnh nhẹ nhàng đáp lại: “Đỡ hơn nhiều so với hai hôm trước.”
Vu Tích Ngọc gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Nói đến chủ đề này, cô ấy hỏi: “Cô Nguyễn, sao mắt cô bị thương thế?”
Tuy cô ấy làm trong bệnh viện, vết thương nào nằm ở đâu cũng đã từng nhìn thấy nhưng rất ít khi nhìn thấy người lớn có vết thương ở cả hai khóe mắt như Nguyễn Huỳnh.
“...” Nguyễn Huỳnh mím môi: “Không cẩn thận bị mảnh thủy tinh cắt qua.”
“Hóa ra là thế...” Vu Tích Ngọc đau lòng an ủi cô: “Hơi xui xẻo nhưng may mà mảnh thủy tinh chưa chạm đến mắt cô.”
Nguyễn Huỳnh cười: “Tôi vẫn còn may mắn chán.”
Sợ cô lo lắng, Vu Tích Ngọc nói thêm mấy câu xoa dịu cô: “Tôi nghe bọn họ nói cuộc phẫu thuật của cô vô cùng thành công, chắc chắn sẽ không để lại sẹo. Tay nghề của bác sĩ Tất rất tốt. Tuy chúng tôi hay trêu chọc năng lực chuyện môn của anh ấy kém hơn bác sĩ Lục nhưng anh ấy vẫn là bác sĩ rất tài giỏi của khoa chúng tôi.”
Nghe thấy danh xưng ‘bác sĩ Lục’ quen thuộc, Nguyễn Huỳnh không khỏi tò mò về người này. Cô thật sự muốn biết vị bác sĩ Lục người người khen, người người sùng bái này là thần thánh phương nào.
Từ ngày Nguyễn Huỳnh được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật sang phòng bệnh, cô thường xuyên nghe thấy bệnh nhân cùng phòng và bác sĩ nói về anh. Nghe nói kiến thức chuyên môn của anh rất tốt, là người giỏi nhất trong đội ngũ trẻ của khoa nội trú, quan trọng hơn là anh rất dịu dàng và tinh tế.
Phòng bệnh Nguyễn Huỳnh là phòng ba người. Người ở giường bên là một cô nàng tinh quái, mỗi khi tiêm thuốc và uống thuốc là sẽ nghĩ ra rất nhiều cách kỳ lạ, trốn tránh kéo dài thời gian.
Hai ngày trước có một điều dưỡng chích thuốc cho cô nàng, cô nàng khóc la om sòm. Bất đắc dĩ, cô điều dưỡng đành nhắc đến cái tên bác sĩ Lục, cô nàng lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn chích thuốc. Điều đó đủ để chứng minh địa vị của bác sĩ Lục trong lòng mọi người.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Huỳnh càng tò mò về bác sĩ Lục trong miệng mọi người: “Khi nào thì bác sĩ Lục đó về?”
Từ ngày đầu tiên nhập viện cô đã biết, bác sĩ Lục trong miệng mọi người đã đi nơi khác dự hội thảo giao lưu học thuật, không ở bệnh viện.
Nghe cô hỏi thế, Vu Tích Ngọc tính thời gian: “Hình như hội thảo sẽ kết thúc vào ngày mai. Với tính cuồng công việc của bác sĩ Lục, khi trở về anh ấy sẽ không nghỉ ngơi mà đi làm luôn, có thể là ngày mai sẽ đến bệnh viện.”
Ngày mai Nguyễn Huỳnh sẽ tháo băng, sau khi tháo băng sẽ tiến hành kiểm tra một lần nữa, xác định không còn vấn đề gì mới có thể xuất viện. Cô nghĩ, nếu cô may mắn thì có khi cô sẽ được nhìn ngắm phong thải của vị bác sĩ Lục này.
Hai người hàn huyên một lúc, sau đó Vu Tích Ngọc đi vệ sinh, Nguyễn Huỳnh lại đeo tai nghe vào. Chương trình radio cô muốn nghe đã phát đến đoạn cuối của phần tặng bài hát. Bài hát được chọn là một ca khúc du dương kéo dài, khơi gợϊ ȶìиᏂ cảm con người.
Khi ca khúc chấm dứt, Nguyễn Huỳnh nghe thấy âm thanh quen thuộc.
Sau khi nghe hết mấy phút còn lại của chương trình, Nguyễn Huỳnh nhờ Vu Tích Ngọc giúp cô gọi một cuộc điện thoại.
Vu Tích Ngọc nhận lấy điện thoại của cô: “Gọi cho ai?”
Nguyễn Huỳnh: “Người đầu danh bạ.”
Vu Tích Ngọc biết mật khẩu điện thoại của cô, ấn số mở khóa: “AAAA Đàm Tuyết Nhi?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu.
Vu Tích Ngọc ấn gọi giúp cô: “Đến hành lang hay ra cầu thang?”
Giờ này những bệnh nhân khác đang nghỉ ngơi, chỉ còn lại hành lang và cầu thang là có thể gọi điện thoại.
Nguyễn Huỳnh: “Bây giờ chắc mưa cũng tạnh rồi, ra hành lang đi.”
Khắp khu nội trú đều có mùi hương khiến cô khó chịu, cô muốn đến nơi thoáng gió để hít thở.
Vu Tích Ngọc đỡ cô đến hành lang phòng bệnh, dặn cô gọi xong thì kêu cô ấy, còn cô ấy thì quay về phòng bệnh rồi mới vòng về quầy điều dưỡng.
Nguyễn Huỳnh cười đồng ý, nghe âm thanh từ trong điện thoại truyền đến: “Chị Huỳnh Huỳnh, đêm nay lại không ngủ à?” Đàm Tuyết Nhi mạnh mẽ lên án.
Nguyễn Huỳnh: “Tan ca chưa?”
“Chưa, vừa mới họp xong, em đang chuẩn bị bản thảo cho ngày mai.” Dứt lời, Đàm Tuyết Nhi ấm ức: “Chị Huỳnh Huỳnh, chị mau xuất viện đi, chị còn không đến đài thì em sẽ điên mất thôi.”
-
Nguyễn Huỳnh là phát thanh viên, đài radio đêm khuya cô vừa nghe là kênh radio do cô phụ trách. Kênh radio phát sóng vào đúng mười giờ hằng đêm và thời lượng của chương trình kéo dài bốn mươi phút. Bởi vì cô phải nằm viện nên công việc mấy ngày nay được tạm giao lại cho đồng nghiệp khác.
Đàm Tuyết Nhi là trợ lý của Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh cười: “Công việc mấy ngày nay rất nặng à?”
“Không nặng.” Đàm Tuyết Nhi tố cáo với cô: “Nhưng chị không ở đây, bọn họ cứ bắt nạt em. Rõ ràng là bọn họ giành giật nhau nhận việc giúp chị nhưng cuối cùng chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng ném cho em, còn nói chỉ có em biết làm.”
Tuy kênh radio Nguyễn Huỳnh phụ trách chỉ phát sóng vào đêm khuya nhưng từ ngày cô tiếp nhận phụ trách thì tỉ lệ nghe đài dần tăng cao.
Đến bây giờ, thậm chí còn vượt qua cả những chuyên mục phát sóng giờ vàng.
Vì thế mà có không ít người lăm le kênh radio của Nguyễn Huỳnh.
Nghe thế, Nguyễn Huỳnh mỉm cười bất đắc dĩ: “Xin lỗi, là lỗi của chị. Chị sẽ mau chóng trở về thôi. Nếu em không chịu đựng được thì có muốn nghỉ ngơi vài ngày không?”
“Cái gì mà lỗi của chị, nếu không phải...” Đàm Tuyết Nhi nói được một nửa thì ngừng lại, cứng nhắc đổi chủ đề: “Em không nghỉ, em phải trông chừng bọn họ, không cho bọn họ mơ tưởng đến vị trí của chị.”
Nguyễn Huỳnh bật cười: “Được, vậy em kiên trì thêm một thời gian nữa đi, khi chị về chị sẽ mời em ăn cơm.”
Đàm Tuyết Nhi: “Em muốn ăn một bữa to.”
“Không thành vấn đề.” Nguyễn Huỳnh tán dóc với cô nàng một lúc rồi kéo chủ đề về việc chính: “Ca khúc phát thanh tối nay là do ai chọn thế?”
“...” Đàm Tuyết Nhi lén lút nhìn quanh một vòng, xác định văn phòng không có ai mới che miệng nói: “Còn có thể là ai nữa chứ, là chị Thiên Ngưng đó. Gần đây chị ta đang thích anh ca sĩ kia.”
Chị Thiên Ngưng trong miệng Đàm Tuyết Nhi là một đồng nghiệp vào công ty sớm hơn Nguyễn Huỳnh một năm. Quan hệ giữa hai người là quan hệ cạnh tranh.
Nghe thế, Nguyễn Huỳnh đau cả đầu: “Cô ấy không biết chủ đề phát sóng ngày hôm nay là tình thân à?”
Đàm Tuyết Nhi: “Chị ta cứ khăng khăng phát bài hát tình yêu đó, chúng em không ngăn được.”
Nguyễn Huỳnh cũng hiểu chuyện này.
Cô im lặng một lúc rồi thở dài nói: "Được rồi, chị biết rồi, Lát nữa chị nghe lại một lần rồi tìm hiểu vấn đề.”
Tỉ lệ nghe của đài tối nay giảm đi rất nhiều, vừa nãy Đàm Tuyết Nhi cũng có nói bình luận của người xem cũng không tốt lắm. Vì thế, Nguyễn Huỳnh phải nghe đi nghe lại vài lần, tìm ra nguyên nhân tỉ lệ nghe giảm xuống rồi sau đó cải thiện chương trình.
Cúp máy, Nguyễn Huỳnh dựa vào lan can hóng gió, chuẩn bị quay về quầy điều dưỡng. Cô vịn thành lan can đi về phía trước vài bước nhưng rồi lại sợ hãi không dám đi tiếp. Cô quên cầm ‘gậy trắng’ rồi, Vu Tích Ngọc không đến thì cô cũng không tiện la hét giữa đêm khuya thế này.
Nguyễn Huỳnh đứng im suy nghĩ một lát rồi sau đó đưa tay thăm dò đi về phía trước một bước dựa vào trí nhớ.
Khoảnh khắc cô đưa tay ra, thứ Nguyễn Huỳnh chạm vào không phải là cửa thoát hiểm lạnh như băng mà là lớp vải quần áo mềm mại.
Cùng lúc đó, tiếng bước chân rõ ràng lanh lảnh lọt vào trong tai cô.
“điều dưỡng Vu?” Nguyễn Huỳnh do dự hỏi: “Là cô sao?”
“...”
Lục Ngộ An vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy một bóng dáng cô đơn nhỏ bé đang quay lưng về phía mình.
Cô đứng trong bóng tối, hoa văn sọc xanh trên quần áo bệnh nhân hiện rõ trong đêm.
Nguyễn Huỳnh đợi hồi lâu nhưng vẫn không nghe thấy người kia lên tiếng trả lời.
Đôi môi mấp máy, theo bản năng muốn rút tay về. Bỗng, giọng nói trong trẻo mềm mại, mang theo chút khàn khàn đầy từ tính quấn lấy ngọn gió truyền thẳng đến tai cô. Âm thanh hòa quyện cùng ngọn gió khiến gió đêm lạnh lẽo thêm phần ấm áp.
“Cô là bệnh nhân ở phòng nào?” Anh hỏi.
Nguyễn Huỳnh sững sờ, vành tai khẽ nhúc nhích, não bộ như đình công.
Giọng nói này, là của đàn ông, hay quá.
Dường như cảm nhận được sự lo lắng của cô, người trước mặt nói: “Tôi là Lục Ngộ An, là bác sĩ khoa nội trú.”
Câu tự giới thiệu rất đơn giản, không có tính từ hoa mỹ nào, thậm chí còn có chút khô khan. Nhưng chỉ trong chớp mắt đã khiến Nguyễn Huỳnh cảm thấy mọi thứ xung quanh mình đã thay đổi.
Nhiệt độ xung quanh như đang tăng lên. Tựa như được ấp ủ trong căn phòng ấm áp chứ không phải bệnh viện lạnh lẽo như băng.
Mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện rất hôi, ngay từ ngày đầu nhập viện, Nguyễn Huỳnh đã cảm thấy khó chịu, không thể quen nổi. Nhưng giờ đây, mùi thuốc khử trùng trong khoang mũi như biến mất, thay vào đó là mùi hoa ngọt ngào thoang thoảng quanh quẩn đâu đây.
Quan trọng nhất là giọng nói này cho cô cảm giác rất quen thuộc.
Quen thuộc đến mức có thể xoa dịu tâm trạng rối bời bất an của cô. Trong lúc ngẩn ngơ, cô lùng bùng nghe tiếng trái tim đang đập loạn nhịp của mình.
Nguyễn Huỳnh biết giọng nói của một số người có tác dụng chữa lành. Nhưng bao nhiêu năm qua, cô chỉ vô tình nghe thấy đúng một lần duy nhất.
Tối nay là lần thứ hai. Lần thứ hai có giọng nói khiến cô vừa nghe xong, trong đầu đã vẽ ra một thế giới xinh đẹp.
Lúc lâu sau cô mới giật mình tỉnh táo lại, đôi môi mấp máy: “Anh là...bác sĩ Lục?”
“Là tôi.” Lục Ngộ An rũ mắt, nương theo ánh đèn hành lang mà nhìn chiếc vòng tay bệnh viện trên cổ tay trắng nõn của cô, lờ mờ nhìn thấy dòng chữ viết nguệch ngoạc trên đó: “Bệnh nhân của bác sĩ Tất?”
Nguyễn Huỳnh: “Vâng.”
Lục Ngộ An nhìn xung quanh nhưng không thấy ai. Anh khẽ nhíu mày: “Sao lại ở bên ngoài một mình?”
“...Tôi ra ngoài gọi điện thoại.”
Lục Ngộ An gật đầu, giọng nói trong trẻo: “Bây giờ gọi xong rồi?”
Nguyễn Huỳnh lại bị giọng nói của anh đả động, tinh thần phấn chấn, cô nói: “Xong rồi.”
Lục Ngộ An lại hỏi cô một câu, ai đưa cô ra ngoài.
Nguyễn Huỳnh thành thật nói: “Tôi nhờ điều dưỡng Vu dẫn ra đây.”
Dù Nguyễn Huỳnh tự cho mình là một người ổn trọng bình thản nhưng ở trước mặt bác sĩ Lục, cô vẫn thấy mình như học sinh vừa bước vào ngưỡng cửa trường học muốn gây ấn tượng tốt với giáo viên.
Giáo viên hỏi gì cô đáp nấy.
Nhìn dáng vẻ căng thẳng nói giúp cho Vu Tích Ngọc của cô, Lục Ngộ An mỉm cười, anh dịu dàng nói: “Tôi không có ý gì hết, chỉ muốn hỏi thôi. Cô ấy có nói khi nào sẽ đến đưa cô về phòng bệnh không?”
“Tôi gọi điện thoại hơi lâu, chắc cô ấy đi làm rồi.” Nguyễn Huỳnh cố nhịn cảm giác muốn xoa lỗ tai của mình, bình tĩnh ‘nhìn’ anh: “Bác sĩ Lục có thể giúp tôi lấy cây gậy trắng không?”
Gậy trắng là gậy do khoa điều trị nội trú cung cấp để bệnh nhân bị mù tạm thời có thể di chuyển thuận tiện hơn.
Lục Ngộ An: “Ở đâu?”
Nguyễn Huỳnh: “Chắc là ở quầy điều dưỡng.”
Cô nhớ lúc cô rời khỏi phòng bệnh đã cầm ra đó.
Lục Ngộ An đi về phía bên đó.
Người đã đi xa, Nguyễn Huỳnh mới thở phào một hơi, đẩy luồng khí nghẹn ở cổ họng ra, ngón tay cầm điện thoại vô thức siết chặt. Cô nhớ lại giọng nói của Lục Ngộ An, muốn tìm hiểu điều gì đó.
Còn chưa kịp tìm hiểu được gì thì Lục Ngộ An đã quay lại.
"Những người ở quầy điều dưỡng đã nghỉ ngơi rồi." Anh không đánh thức các đồng nghiệp đang trực vì chuyện vặt vãnh này. Đưa gậy cho Nguyễn Huỳnh, Lục Ngộ An hỏi: “Cô tự về được không?”
Nguyễn Huỳnh vốn định nói được nhưng lời đến bên môi thì biến thành: “Hơi khó.”
Cô từ từ ngẩng đầu: “Bác sĩ Lục, anh có thể dẫn đường cho tôi không?”