Ăn cơm xong, hai người thong dong dạo trung tâm mua sắm.
Lúc Khương Thanh Thời áp lực rất thích tiêu tiền, thích mua một vài thứ vô thưởng vô phạt.
Đi dạo thấy hơi mệt, hai người mới trở về nhà.
Lúc Khương Thanh Thời về tới nhà, dì Trình đã về nhà.
Buổi sáng cô ra ngoài đã nói với Trình Lan Hinh rồi, bảo bà ấy dọn dẹp xong thì về nhà, buổi trưa buổi tối cô đều không ăn cơm ở nhà.
Anh Trần tài xế xe đặt đồ cô mua trong phòng khách, quay đầu hỏi cô: “Cô chủ, lát nữa cô còn ra ngoài không?”
Khương Thanh Thời: “Không cần nữa đâu, anh về nghỉ ngơi đi.”
Anh Trần đồng ý, không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Tôi đi đón tổng giám đốc Thẩm về rồi nghỉ ngơi.”
Sau khi đặt vé máy bay cho Thẩm Ngạn, Phùng Hạng Minh gửi thông tin chuyến bay cho anh Trần, bảo anh ta tới sân bay đón người.
“…”
Tài xế không nhắc, Khương Thanh Thời suýt nữa quyên chuyện Thẩm Ngạn gửi thông tin chuyến bay cho mình.
Cô vội vàng mở bức ảnh chụp màn hình mà Thẩm Ngạn gửi ra, sau khi nhìn rõ thời gian đáp máy bay, Khương Thanh Thời chợt nghĩ đến lửa giận đột nhiên bị dập tắt của bà Từ, trực giác mách bảo cô nên quan tâm tới anh chồng mấy ngày không gặp của mình một chút. Băn khoăn một lát, cô nói với anh Trần: “Để tôi đi đón anh ấy cho, anh tan làm nghỉ ngơi đi.”
Mấy hôm nay cô đi sớm về khuya không nghỉ ngơi tốt, anh Trần cũng không được nghỉ ngơi theo.
Anh Trần kinh ngạc: “Gì cơ?”
Khương Thanh Thời lặp lại lần nữa: “Tôi nói để tôi đi đón Thẩm Ngạn cho, anh Trần cứ về nhà nghỉ ngơi đi.”
Anh Trần sửng sốt, hơi do dự: “Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà gì hết.” Khương Thanh Thời ra vẻ cô chủ: “Cho anh nghỉ thì cứ nghỉ đi.”
Cô cố tỏ ra nghiêm túc: “Hay anh Trần thực sự không cần nghỉ?”
Anh Trần nghẹn lời: “Tôi không có ý đó.”
Anh ta thấy Khương Thanh Thời nói năng chắc nịch như thế thì bất đắc dĩ bảo: “Được, vậy nếu cô chủ đổi ý thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Khương Thanh Thời: “Tôi biết rồi.”
Trước khi anh Trần quay người đi, Khương Thanh Thời không quên nhắc nhở anh ta: “Anh đừng nói với Thẩm Ngạn là tôi đi đón anh ấy.” Cô dừng lại, nói với vẻ mơ hồ: “Tôi muốn cho anh ấy một niềm vui bất ngờ.”
Anh Trần hiểu ý, cười nói: “Tôi hiểu.”
…
Bay từ Bắc Thành tới Giang Thành chỉ mất hơn một tiếng.
Thẩm Ngạn tạm thời bay về một mình, thời gian hạ cánh là năm giờ chiều.
Sau khi bước ra khỏi sân bay, anh không nhìn thấy cuộc gọi từ tài xế, đang định gọi cho anh Trần hỏi thăm thì đột nhiên như có cảm ứng mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía lối ra người qua người lại cách đó không xa.
Xuyên qua dòng người ồn ã, Thẩm Ngạn vừa nhìn đã thấy Khương Thanh Thời duyên dáng đứng ở lối vào. Cô đã thay sang bộ đồ khác, không còn là váy mã diện mà dì Trình gửi cho anh nữa, mà là áo dệt kim đơn giản và quần jean dài, bên ngoài khoác một chiếc áo gió cùng màu với áo trong, đơn giản và thanh lịch.
Khương Thanh Thời là người nổi bật trời sinh, dù chỉ yên lặng đứng đó thì cũng chói mắt đến nỗi người khác phải ngoái đầu nhìn lại.
Như cảm nhận được gì đó, Khương Thanh Thời ngẩng đầu lên, nhìn người trở về từ xa.
Một lúc sau, Thẩm Ngạn sải bước đi tới gần cô, giọng nói trong trẻo dễ nghe: “Đợi bao lâu rồi?”
Anh không hỏi tại sao cô lại tới.
Khương Thanh Thời: “Mười phút.”
Thẩm Ngạn ừm một tiếng, lại hỏi: “Em tự lái xe à?”
“… Có vấn đề gì sao?” Cũng không biết có phải là ảo giác của Khương Thanh Thời không, cô cứ cảm thấy Thẩm Ngạn hơi coi thường mình.
Thẩm Ngạn: “Không có gì.”
Chủ đề đi vào ngõ cụt, hai người không nói gì nữa.
Im lặng đi tới bãi đậu xe, Thẩm Ngạn đặt vali vào cốp sau, vươn tay với Khương Thanh Thời: “Chìa khóa xe.”
Khương Thanh Thời liếc nhìn anh, vừa đưa chìa khóa cho anh vừa lẩm bẩm: “Tôi lái xe đâu có tệ đến thế.”
Thẩm Ngạn không đáp lời.
Anh biết Khương Thanh Thời lái xe không tệ, nhưng khả năng lái xe của cô cũng chẳng tốt.
Suy nghĩ tới sự an toàn của hai người, anh cảm thấy vào thời gian cao điểm này mình lái xe sẽ an toàn hơn.
Cửa sổ xe cách ly tiếng ồn bên ngoài, trong xe yên lặng.
Thẩm Ngạn không thích nói chuyện, nhiều lúc Khương Thanh Thời không mở miệng thì hai người sẽ im lặng mãi.
Đôi khi Khương Thanh Thời thực sự cảm thấy, nếu không phải Thẩm Ngạn giàu có thì với cái tính này của anh rất có thể sẽ cô đơn đến già.
Phỉ báng Thẩm Ngạn hai câu, Khương Thanh Thời nhớ tới nguyên nhân chủ yếu khi mình tới đón anh, nghiêng đầu sang nhìn anh: “Thẩm Ngạn.”
Ánh mắt Thẩm Ngạn vẫn nhìn phía trước, giọng không lạnh không nóng: “Em muốn nói gì?”
Khương Thanh Thời không so đo thái độ với anh, gặng hỏi: “Mẹ tôi gọi điện cho anh nói gì vậy? Anh nói chuyện tôi về nước với bà ấy thế nào?”
Cô sốt ruột: “Bà ấy có hỏi anh là tôi về nước bao lâu rồi không? Rồi tại sao không nói với họ?”
Nghe cô hỏi một mạch, Thẩm Ngạn quay sang nhìn cô giây lát, chậm rãi nói: “Em hy vọng tôi trả lời câu hỏi nào của em trước?”
Khương Thanh Thời: “… Tùy anh.”
Dù sao câu hỏi của cô, anh cũng phải trả lời hết.
Thẩm Ngạn hiểu ý của cô, anh im lặng vài giây, đang định đáp lại thì Phùng Hạng Minh gọi một cuộc gọi không đúng lúc, xác nhận một tài liệu với Thẩm Ngạn.
Lúc gọi điện xong, Khương Thanh Thời không nghỉ ngơi cả ngày đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Xuống khỏi cầu vượt, đúng lúc gặp đèn đỏ.
Thẩm Ngạn giẫm phanh xe, lập tức quay sang nhìn người bên cạnh. Có lẽ là ngủ trong xe không thoải mái lắm, Khương Thanh Thời nhíu mày lại, miệng cũng mím rất chặt.
Đèn đường ngoài cửa sổ khiến sắc mặc cô hơi trắng bệch.
Đèn xanh bật lên, xe phía sau bấm còi, Thẩm Ngạn mới im lặng dời tầm mắt, đạp chân ga phóng đi.
…
Khương Thanh Thời ngủ một giấc dài đến khi xe đỗ vững vàng trong sân nhà họ Khương.
Cô hoang mang mở mắt ra, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Khương Thanh Thời đang nhìn mình. Mắt anh rất đẹp, là một đôi mắt hoa đào đa tình, nhưng màu sắc đồng tử của anh hơi nhạt, như màu hổ phách, vô hình dung khiến anh có cảm giác lạnh lùng xa cách khi nhìn người khác.
Trừ lúc ngủ trên giường, bọn họ ít khi nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy, trong thoáng chốc, phản ứng của hai người đều hơi chậm.
Cho đến khi cửa sổ xe bị gõ, Khương Thanh Thời mới hoàn hồn lại, hoảng loạn đẩy người trước mặt ra: “Anh làm gì vậy?”
Thẩm Ngạn không kịp đề phòng, đụng vào nóc xe.
Vừa dứt lời, Khương Thanh Thời mới phát hiện Thẩm Ngạn định tháo dây an toàn cho mình.
Nhưng lúc này cô cũng không kịp xin lỗi anh, chỉ vội vàng mở cửa xe, cố rặn nụ cười gọi người gõ cửa xe: “Bố.”
Đèn trong sân chiếu sáng.
Bố Khương nhìn con gái bước xuống khỏi xe, gật đầu, hơi nghi hoặc hỏi: “Sao mặt con đỏ thế?”
Khương Thanh Thời thuận miệng nói dối: “… Thẩm Ngạn bật điều hòa cao quá ạ.”
Thẩm Ngạn: “…”
Sau khi hàn huyên một lúc, bốn người tới nhà ăn dùng bữa.
Nhà họ Khương có quy định không nói chuyện trong khi ăn hoặc khi ngủ, vì vậy bà Từ và bố Khương tạm thời không hỏi Khương Thanh Thời về việc cô về nước.
Yên lặng ăn cơm xong, bố Khương và Thẩm Ngạn đến phòng làm việc nói chuyện công việc.
Khương Thanh Thời được bà Từ gọi lên tầng, bà nói lần trước đi xem show về có rất nhiều thương hiệu gửi túi mới tới, bà bảo cô chọn lấy mấy cái mình thích mà dùng.
Về mặt vật chất, Khương Thanh Thời chưa bao giờ thiếu thốn thứ gì.
Vừa vào phòng thay đồ, bà Từ đang đi ở phía trước đột nhiên nói: “Bây giờ Thẩm Ngạn đã khỏe hơn chưa?”
“?”
Khương Thanh Thời sửng sốt giây lát, phản ứng hơi chậm: “Gì ạ?”
Bà Từ dừng bước, quay đầu nhìn cô với ánh mắt đầy thăm dò: “Mẹ đang hỏi con về tình trạng sức khoẻ của Thẩm Ngạn.” Bà khẽ nheo mắt lại, bình tĩnh nói: “Không phải con lẻn về đây là vì nó bị bệnh à?”
“Vâng.” Khương Thanh Thời lập tức hiểu ra, đáp ngay: “Vừa rồi con không nghe rõ mẹ hỏi gì.”
Cô khựng lại giây lát, lúc đối diện với ánh mắt của bà Từ thì có hơi căng thẳng: “Sức khoẻ của anh ấy rất tốt, nếu không sao con yên tâm để anh ấy tới Giang Thành công tác chứ ạ?”
Nghe cô nói vậy, bà Từ mới thở phào nhẹ nhõm, dời ánh mắt khỏi Khương Thanh Thời rồi đi về phía trước: “Con nên quan tâm nó một chút, dù sao các con cũng kết hôn rồi.”
Bà biết Khương Thanh Thời không có tình cảm với Thẩm Ngạn, cũng bài xích hôn nhân thương mại.
Nhưng vậy thì đã sao, đa số các mối quan hệ cũng từ từ vun đắp mới đơm hoa kết trái được.
Khương Thanh Thời không nói gì.
Bà Từ cũng không đi sâu vào chủ đề này, thản nhiên hỏi: “Lần này con sẽ ở đây bao lâu?”
Khương Thanh Thời: “Con cũng chưa biết.”
Cô cụp mắt xuống, nhìn bà Từ đang đưa lưng về phía mình qua tấm gương ở trên tường: “Vừa khéo giáo viên của con có mở triển lãm tranh ở Bắc Thành, con về nước là vì muốn hỗ trợ công việc, xong chuyện này con mới quyết định bao giờ sang lại bên kia.”
Vốn dĩ Khương Thanh Thời muốn ăn Tết xong mới quay lại trường, nhưng giờ phút này cô lại do dự.
Bà Từ gật đầu, hỏi: “Con muốn ở bên kia bao lâu nữa?”
Khương Thanh Thời khựng lại, ngước mắt nhìn bà: “Sao vậy ạ?”
Bà Từ liếc nhìn cô, cất giọng nhẹ nhàng như đang nói về thời tiết hôm nay: “Con và Thẩm Ngạn đã kết hôn được hơn một năm, cũng tới lúc nên nghĩ đến chuyện con cái rồi.”
“…”
Tuy Khương Thanh Thời đã dự đoán được sẽ có ngày hôm nay, nhưng cô không ngờ nó lại đến sớm như vậy.
Cô sửng sốt vài giây, sau đó vô thức vặn lại: “Mẹ, Thẩm Ngạn và con đã kết hôn được hơn một năm nhưng chúng con ở bên nhau chưa được một tháng. Chúng con còn chưa…”
Lời “có ý sinh con” còn chưa kịp thốt ra, bà Từ đã ngắt lời: “Còn chưa gì nữa?”
Bà nhìn về phía Khương Thanh Thời, trên mặt lộ vẻ không vui: “Chuyện này không có gì phải cò kè mặc cả nữa. Vì sao con và Thẩm Ngạn ở chung nhau thời gian ngắn như vậy, chẳng phải con là người hiểu rõ nhất ư?”
Ý của bà là Khương Thanh Thời ra nước ngoài du học ngay sau khi kết hôn, điều này khiến tình cảm của hai vợ chồng nhạt nhoà.
Lúc đầu Khương Thanh Thời muốn đi du học, nhưng cả bố Khương và bà Từ đều không đồng ý.
Trước khi kết hôn, họ sẽ không ngăn cản cô đi du học. Nhưng Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn đã kết hôn, lại là vợ chồng mới cưới.
Nếu Thẩm Ngạn không đứng về phía Khương Thanh Thời, cam đoan với bố mẹ cô rằng việc du học của cô sẽ không ảnh hưởng xấu gì đến hai người họ, bố mẹ cô sẽ không bao giờ đồng ý cho cô đi.
Khương Thanh Thời nghe bà nói mà nghẹn lời, muốn bào chữa cho mình nhưng lại biết rõ bà Từ sẽ không nghe.
Cuối cùng, cô dứt khoát giữ im lặng.
Bà Từ biết đủ là dừng, không nói quá nhiều về chuyện này nữa.
Bà bảo Khương Thanh Thời chọn túi, cô tuỳ ý chọn vài cái rồi đi xuống tầng. Lúc Khương Thanh Thời xuống tầng, Thẩm Ngạn và bố Khương vẫn ở trong phòng làm việc.
Khương Thanh Thời không muốn ở nhà thêm một giây nào nữa, cô nói với bà Từ mình muốn đi dạo trong sân một chút cho tiêu cơm, vừa rồi ăn quá no.
Bà Từ ừ một tiếng: “Tùy con.”
Lúc Thẩm Ngạn và bố Khương vừa trò chuyện vừa đi xuống lầu, trong phòng khách chỉ còn lại một mình bà Từ.
Nghe thấy tiếng động, bà Từ đứng dậy hỏi: “Đã bàn chuyện xong rồi à?”
Hai người đáp lời, Thẩm Ngạn hỏi: “Mẹ, Thanh Thời đâu rồi ạ?”
Thấy anh lo lắng cho Khương Thanh Thời như vậy, bà Từ cũng bình tĩnh lại một chút: “Con bé nói vừa rồi ăn no quá nên ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm rồi, chắc lúc nữa nó sẽ về thôi.”
Nói xong, bà hỏi Thẩm Ngạn: “Muộn thế này, tối nay các con có muốn ở lại đây không?”
Trước mặt người lớn, Thẩm Ngạn luôn cư xử lịch sự nhẹ nhàng: “Mẹ, ở công ty còn có việc chưa giải quyết xong, chắc tối nay con và Thanh Thời không ở lại đây được ạ.”
Anh dừng giây lát rồi nói tiếp: “Lần sau con và Thanh Thời về nhất định sẽ tâm sự với bố mẹ nhiều hơn.”
Lời nói của Thẩm Ngạn chặt chẽ tới mức không lọt được một giọt nước, bà Từ và bố Khương liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ đành đồng ý: “Được, vậy lần sau nhé.”
Bà nói với Thẩm Ngạn: “Dù công việc có bận rộn thế nào thì các con cũng phải để ý sức khoẻ của mình nhiều chút.”
Thẩm Ngạn: “Bọn con sẽ chú ý.”
Bà Từ mỉm cười, chuyển chủ đề, hỏi thẳng: “Đúng rồi, Thẩm Ngạn, con và Thanh Thời đã kết hôn hơn một năm rồi, các con định bao giờ sẽ sinh con?”
“…”
Thẩm Ngạn nghe đến đề tài sinh con cũng không ngạc nhiên lắm, anh khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: “Mẹ, Thanh Thời vẫn còn đi học, phía công ty con cũng tương đối bận rộn. Chuyện con cái cứ từ từ đã ạ.”
Bà Từ cau mày: “Nhưng các con…”
“Mẹ.” Thẩm Ngạn ngắt lời bà, giọng điệu vẫn bình tĩnh nhưng thái độ lại rất kiên quyết: “Con và Thanh Thời muốn sống thế giới hai người chừng hai năm nữa ạ.”
Sắc mặt bà Từ đột nhiên tối sầm lại: “Hai năm?”
Bà đang định nói hai năm có phải quá dài hay không, bố Khương đã liếc bà một cái, cười nói: “Hai năm thì hai năm, các con còn trẻ, cũng có suy nghỉ riêng của mình. Người làm bố mẹ cũng không tiện can thiệp nhiều.” Ông vỗ vỗ bả vai Thẩm Ngạn, dặn dò: “Nhưng bố mẹ cũng chỉ quan tâm các con thôi, nếu có trẻ con trong nhà thì sẽ vui hơn.”
Thẩm Ngạn: “Bọn con hiểu ạ.”
Chủ đề con cái kết thúc ở đây.
Bố Khương đang định nói gì đó để xoa dịu bầu không khí ngượng ngùng, chợt thấy bóng dáng của con gái mình trước cửa: “Thanh Thời.”
Ông vừa lên tiếng, hai người khác cũng chuyển sự chú ý về phía cô: “Bên ngoài có lạnh không?”
Khương Thanh Thời: “Vẫn ổn ạ.”
Cô bước vào phòng, vẻ mặt bình tĩnh: “Mọi người đang nói chuyện gì vậy? Bàn chuyện xong rồi sao?”
Thẩm Ngạn: “Bàn chuyện xong rồi.”
Anh đi đến bên cạnh Khương Thanh Thời, nhìn hai người lớn tuổi: “Bố mẹ, cũng muộn rồi, con và Thanh Thời về trước đây. Bố mẹ cũng nên đi nghỉ sớm đi ạ.”
Bố Khương: “Về đi, lái xe chậm thôi.”
Hai người đáp lại một tiếng rồi rời khỏi nhà họ Khương.