Khương Thanh Thời sững sờ, không ngờ dì ấy lại hỏi như vậy.
Đối diện với ánh mắt cẩn thận dè dặt của Trình Lan Hinh, cô không thể từ chối: “Được chứ dì Trình, dì muốn chụp cho cháu thế nào? Muốn ra ngoài sân không?”
Trình Lan Hinh kinh ngạc vui mừng, nói liên tục: “Không cần không cần, cứ bình thường là được rồi.”
Khương Thanh Thời cười khẽ: “Vậy dì cứ chụp thoải mái.”
Cô không sợ ống kính, cũng không sợ Trình Lan Hinh chụp cô xấu.
Về bề ngoài của mình, trước giờ Khương Thanh Thời rất tự tin. Hơn nữa, cô mơ hồ đoán được Trình Lan Hinh muốn chụp ảnh mình để làm gì.
Nếu không có gì bất ngờ, dì ấy sẽ gửi cho Thẩm Ngạn.
Trình Lan Hinh giơ điện thoại lên chụp hai tấm, chụp xong còn cố ý đưa cho Khương Thanh Thời xem: “Thanh Thời, cháu nhìn xem dì Trình chụp thế nào? Nếu cháu thấy không đẹp thì dì Trình sẽ xóa ngay.”
Khương Thanh Thời liếc nhìn, tuy Trình Lan Hinh chụp không có kỹ thuật gì nhưng cũng không xấu, khá bình thường: “Không cần đâu, dì Trình chụp đều đẹp cả.”
Ăn xong bữa sáng, Khương Thanh Thời nói với Trình Lan Hinh một tiếng rồi bảo tài xế đưa mình tới bảo tàng.
Cô vừa đi, Trình Lan Hinh đã gửi tin nhắn cho Thẩm Ngạn, hỏi khi nào anh về.
Thẩm Ngạn vừa kết thúc một cuộc họp, nhìn thấy tin nhắn dì Trình gửi thì trả lời ngay: [Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?]
Trình Lan Hinh nghẹn lời: [Không sao, dì Trình chỉ hỏi thôi, Thanh Thời vừa về ngày thứ ba thì cháu đã đi công tác rồi, cháu không sợ Khương Thanh Thời giận à.]
Nhìn thấy lời này, Thẩm Ngạn không kìm được tự giễu, Khương Thanh Thời tức giận vì chút chuyện nhỏ này thì mới tốt, nhưng cô lại không.
Nghĩ tới đây, Thẩm Ngạn cụp mắt trả lời: [Cô ấy không vậy đâu.]
Trình Lan Hinh thở dài: [Cháu nói không thì là không vậy. Đúng rồi, để dì gửi cho cháu hai bức ảnh.]
Thẩm Ngạn: [Ảnh gì?]
Anh vừa gửi tin nhắn đi, Wechat đã nhảy ra tin nhắn mới của dì Trình. Thẩm Ngạn nhấp mở, lập tức nhìn thấy người ngồi trên ghế ăn, cong mắt nhìn vào ống kính, đôi má đào, mắt sáng răng trắng, vô cùng xinh đẹp.
Thẩm Ngạn hơi ngước mắt, nhìn chằm chằm người trong bức ảnh rất lâu, cho đến khi điện thoại rung lên lần nữa, lại là bức ảnh mới.
Bức này có thể thấy rõ được nét trang điểm của Khương Thanh Thời ngày hôm nay.
Không biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên.
“Tổng giám đốc Thẩm.” Phùng Hạng Minh đẩy cửa đi vào: “Nên xuất phát rồi.”
Bọn họ phải tới nhà máy thị sát.
Thẩm Ngạn dời mắt từ điện thoại sang người anh ấy, rất lạnh nhạt.
Bỗng dưng Phùng Hạng Minh cảm thấy sau lưng lạnh toát, không phải anh ấy làm phiền chuyện tốt gì của sếp đấy chứ? Nhưng vợ của tổng giám đốc đâu có ở Giang Thành, chắc chỉ là ảo giác của anh ấy thôi.
Im lặng vài giây, Thẩm Ngạn cất điện thoại đi, lãnh đạm nói: “Đi thôi.”
Phùng Hạng Minh nghiêng người nhường bước: “Được.”
“…”
…
Chủ nhật bảo tàng khá nhiều người, sau khi Khương Thanh Thời và Mạnh Kim Tuyết gặp mặt, khen nhau một lúc mới mỉm cười đi vào bên trong.
Hai người đều học vẽ, có rất nhiều chủ đề hợp rơ về chuyên ngành.
Lần trước Khương Thanh Thời tới bảo tàng là thời cấp ba.
Cô mơ hồ nhớ, sau khi đi dạo bảo tàng xong thì trời đổ mưa to, tài xế ở nhà qua đón cô bị kẹt trên đường, bảo cô đợi một lát. Lúc đứng đợi ở cửa bảo tàng, cô còn nhận chiếc ô màu đen mà một anh chàng đẹp trai đưa cho.
Tiếc là khi đó cô còn chưa kịp hỏi tên tuổi anh ta, anh ta đã nhét ô vào tay cô, vội vàng rời đi.
“Thanh Thời.” Thấy cô ngẩn người, Mạnh Kim Tuyết chụp được vài tấm ảnh quay đầu gọi cô: “Có phải hơi chán không?”
Khương Thanh Thời hoàn hồn: “Không phải.”
Cô nhỏ giọng: “Nhớ tới chuyện lần trước tới bảo tàng thôi.”
Mạnh Kim Tuyết tò mò: “Chuyện gì thế?”
Khương Thanh Thời khẽ nói: “Đi dạo xong sẽ kể cho cô nghe.”
“Được.”
Hai người chậm rãi đi dạo, rất thong dong thoải mái.
Chỉ không khéo lắm là, Khương Thanh Thời gặp người quen ở bảo tàng.
Dạo một lát, Khương Thanh Thời nói một tiếng với Mạnh Kim Tuyết rồi đi thẳng tới nhà vệ sinh.
Lúc từ bên trong đi ra, sau lưng vang lên một giọng nữ xa lạ: “Khương Thanh Thời?”
Khương Thanh Thời vô thức quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt khá quen thuộc. Cô sững sờ, còn chưa lên tiếng, đối phương đã kinh ngạc nói: “Là cô thật à, cô về nước khi nào vậy?”
Nhìn dáng vẻ ngây ngẩn của Khương Thanh Thời, người tới không tin nổi hỏi: “Không phải cô quên tôi rồi đấy chứ? Tôi là Triệu Tích.”
Hai năm qua cô ta có phẫu thuật đôi chỗ trên mặt, nhưng cũng không thay đổi quá nhiều.
Khương Thanh Thời: “… À, tôi nhớ.”
Nghe vậy, Triệu Tích thở phào: “Thế thì tốt, tôi còn tưởng cô là quý nhân hay quên thật.”
“Đâu có.” Khương Thanh Thời mỉm cười: “Chỉ thấy hơi bất ngờ thôi.”
Triệu Tích tưởng cô mỉa mai mình không nên xuất hiện ở nơi có văn hóa như viện bảo tàng, vén tóc nói: “Gần đây tôi đang theo đuổi một người, người kia thích tới bảo tàng nên tôi tới thôi.”
Dứt lời, cô ta hỏi Khương Thanh Thời: “Không nói chuyện này nữa, cô thì sao? Sao lại ở đây?”
Không đợi Khương Thanh Thời lên tiếng, cô ta lại gặng hỏi: “Còn nữa, cô về nước sao không nói tiếng nào, để mọi người tổ chức tiệc chào mừng cho cô.”
Khương Thanh Thời chỉ muốn phong tỏa tin tức mình về nước, nếu không phải lúc này không tránh né được, thậm chí cô còn muốn chạy trốn.
Nghe cô ta nói như vậy, cô ừm một tiếng miễn cưỡng: “Với cả, hôm nay tôi tới cùng bạn, qua đó trước nhé.”
Triệu Tích ấy một tiếng, còn định nói gì đó, Khương Thanh Thời đã quay người bỏ đi không cho cô ta chút cơ hội nào.
Trở lại chỗ Mạnh Kim Tuyết, nội tâm Khương Thanh Thời hơi bất an, trước đây Triệu Tích nổi tiếng lắm miệng, cô ta không giấu nổi chuyện gì cả.
Suy nghĩ lung tung một lát, Khương Thanh Thời tạm thời kìm nén lại lo lắng khi nói chuyện với Mạnh Kim Tuyết, nghiêm túc đi dạo với cô ấy.
Đi ra khỏi bảo tàng, hai người tới trung tâm mua sắm gần đó ăn cơm.
Vừa ngồi xuống còn chưa kịp gọi món, chuông điện thoại của Khương Thanh Thời vang lên. Nhìn tên cuộc gọi tới, cô giật thót trong lòng, vội vàng cài điện thoại sang im lặng.
Chú ý thấy động tác hoảng loạn của cô, Mạnh Kim Tuyết khó hiểu, dịu dàng quan tâm cô: “Thanh Thời, sao thế?”
Khương Thanh Thời ngước mắt lên, cũng không giấu cô ấy: “Mẹ tôi tìm tôi tính sổ rồi.”
Mạnh Kim Tuyết nhìn ra được chút gì đó từ biểu cảm hoảng loạn của cô, không chắc chắn lắm hỏi: “Cô… chuyện về nước, không nói với mẹ cô sao?”
Trước đây cô ấy nghe Lương Hoài nhắc vài câu, lúc này cũng chỉ đoán vậy.
Khương Thanh Thời: “Ừm.”
Lúc vừa dứt lời, màn hình điện thoại trên bàn tối đi, cuộc gọi đã ngắt.
Khương Thanh Thời thấp thỏm mở Wehcat, quả nhiên nhìn thấy mấy tin nhắn bà Từ gửi tới.
[Con về nước rồi à?]
[Về từ bao giờ? Thẩm Ngạn biết không? Tại sao không nói với bố mẹ?]
[Thanh Thời, nghe máy.]
…
Bà Từ rất hiểu con gái mình, bà gửi mấy tin nhắn cho Khương Thanh Thời xong cô đều không trả lời, bà lại gửi một câu: [Đừng cảm thấy không nghe máy thì trốn tránh được vấn đề, mẹ cho con thời gian nghĩ lý do về nước mà không nói với bố mẹ. Tối nhớ về nhà ăn cơm.]
Nhìn thấy tin nhắn cuối cùng, lòng Khương Thanh Thời trầm xuống.
Cô biết rõ mình không trốn thoát được. Nhưng từ nhỏ đến lớn Khương Thanh Thời đã sợ bà Từ, không dám giả dối trước mặt bà. Cô về nước lâu như vậy mà không về nhà, cũng không nói chuyện này với bọn họ, chắc chắn sẽ bị mắng một trận.
Vừa nghĩ tới cảnh ăn mắng, Khương Thanh Thời đã muốn chết.
Cô không muốn về nhà, càng không muốn bị bà Từ phê bình.
Nhìn vẻ mặt không ngừng thay đổi của Khương Thanh Thời, Mạnh Kim Tuyết nhỏ giọng hỏi: “Thanh Thời, tôi có giúp gì được cho cô không?”
Khương Thanh Thời lắc đầu, vẻ mặt ‘sống không còn gì luyến tiếc’: “Chắc là không đâu.”
“…”
Mạnh Kim Tuyết thấy đáng tiếc, đang định an ủi cô, Khương Thanh Thời bỗng sáng mắt, nhìn cô ấy chằm chằm: “Kim Tuyết, cô gọi món trước đi, tôi gửi mấy tin nhắn đã.”
Mạnh Kim Tuyết không giúp được cô, nhưng có người làm được.
Một phút sau, Thẩm Ngạn vừa thị sát nhà máy xong nhận được tin nhắn của cô vợ hiếm khi liên lạc: [… Khi nào thì anh về Bắc Thành?]
–
Thẩm Ngạn bất ngờ, lại không bất ngờ đến thế.
Anh nhìn chằm chằm tin nhắn này một lúc, không trả lời vội.
Một lúc sau, Khương Thanh Thời gọi điện qua.
Thẩm Ngạn ngước mắt lên, nói một tiếng với người bên cạnh rồi đi sang một bên nghe máy: “Có chuyện gì vậy?”
Giọng anh trầm thấp, nghe không ra vui giận.
Khương Thanh Thời đi ra khỏi nhà hàng, đứng trong lối đi trung tâm mua sắm nhìn chiếc đèn chùm khổng lồ ở giữa, hơi bực bội mím môi: “Không có chuyện gì là không liên lạc anh được sao?”
Cô là vợ anh đấy, muốn liên lạc với anh lúc nào cũng không phạm pháp!
Thẩm Ngạn cười khẩy, ý tứ rất rõ ràng.
Khương Thanh Thời không có việc sẽ không liên lạc với anh, cô tìm anh thì thường đều là cần anh giúp đỡ.
Khương Thanh Thời bỗng có cảm giác áp bức khi bị người khác nhìn thấu, cô giơ tay lên sờ đầu mũi, nói mơ hồ: “Mẹ tôi vừa gọi điện cho tôi.”
Thẩm Ngạn: “Hửm?”
Khương Thanh Thời thở ra một hơi, tiếp tục bổ sung: “Tôi không nghe. Tôi đoán lát nữa bà ấy sẽ tìm anh.”
Vừa nói dứt lời, bên Thẩm Ngạn đã nhận được cuộc gọi mới.
Anh bỏ điện thoại ra khỏi tai để nhìn, là mẹ vợ gọi.
“Ừm.” Anh thản nhiên đáp lời Khương Thanh Thời: “Gọi rồi.”
Khương Thanh Thời kinh ngạc vài giây, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tốc độ của bà ấy cũng nhanh quá đấy.”
Thẩm Ngạn không trả lời.
Im lặng vài giây, Khương Thanh Thời thăm dò: “Vậy tôi cúp nhé?”
Cô không nghe máy bà Từ, bà Từ sẽ không có ý kiến gì với cô, cùng lắm là mắng cô. Nhưng Thẩm Ngạn thì không được, anh là con rể nhà họ Khương, không nghe cuộc gọi từ bà Từ thì rất dễ để lại ấn tượng không tốt cho bà.
Tuy Khương Thanh Thời không cảm thấy có gì không tốt, bố mẹ cô quá thích Thẩm Ngạn, thích đến nỗi có lúc cô nghi ngờ Thẩm Ngạn mới là con ruột của họ.
Nhưng cô không muốn vì mình mà khiến bà Từ có ý kiến với Thẩm Ngạn. Cô sợ nợ anh quá nhiều.
Thẩm Ngạn ừm một tiếng.
Lúc Khương Thanh Thời cúp điện thoại, Thẩm Ngạn nhận cuộc gọi của mẹ vợ đang chuẩn bị cúp máy. Giọng anh trong trẻo, không nhanh không chậm gọi người bên kia: “Mẹ ạ.”
Nghe thấy giọng anh, bà Từ hơi dừng lại rồi đáp: “Thẩm Ngạn, con đang bận à?”
Thẩm Ngạn đáp lời bà: “Vừa bận xong ạ.”
Bà Từ gật đầu, vào thẳng chủ đề chính hỏi anh chuyện Khương Thanh Thời về nước.
Cuộc gọi này Thẩm Ngạn nhận gần mười phút mới kết thúc.
Sau khi kết thúc, anh nhìn thấy Wechat nhận được một đống tin nhắn mới, là người mất kiên nhẫn gửi tới, cứ một phút lại một tin, hỏi anh gọi xong chưa, mẹ cô nói gì, rồi anh nói gì với mẹ cô.
Thẩm Ngạn phớt lờ hàng loạt câu hỏi của cô, quay sang bảo Phùng Hạng Minh đặt một vé máy bay tới Bắc Thành gần nhất.
Đợi khi anh ấy xác nhận hai tiếng sau có chuyến bay, anh mới trả lời cô: [Bà ấy bảo tối chúng ta về ăn cơm.]
Vừa ăn được hai miếng cơm, Khương Thanh Thời đã nhìn thấy tin nhắn nhảy ra trên màn hình Wechat, cô sững sờ hỏi: [Chúng ta?]
Không phải Thẩm Ngạn đang ở Giang Thành sao?
Ngay sau đó, Thẩm Ngạn đã gửi một bức ảnh chụp màn hình thông tin chuyến bay cho cô.
Hai tiếng sau anh sẽ về tới Bắc Thành.
Khương Thanh Thời chớp mắt, còn chưa kịp hỏi nhiều thì bà Từ lại gọi tới.
Lần này, cô do dự vài giây mới nghe máy: “Mẹ.”
Khương Thanh Thời tự biết đuổi lý, giọng nói nhẹ đi rất nhiều.
Bà Từ đáp lời, không hỏi cô vừa làm gì mà không nghe máy, thuận miệng nói: “Ra ngoài với bạn à?”
Khương Thanh Thời sững sờ, đang bất ngờ vì sao bà lại biết thì bỗng nhận ra hẳn là dì Trình nói với Thẩm Ngạn, Thẩm Ngạn nói với bà.
Dù bà Từ không nhìn thấy nhưng cô vẫn gật đầu: “Dạ.”
Bà Từ cũng không khỏi người bạn đi cùng cô là ai, chỉ nói: “Tối nay con cùng Thẩm Ngạn về nhà ăn cơm đi, bố con cũng sẽ ở nhà.”
Nghe giọng điệu nói chuyện của bà bình tĩnh không còn giận dữ như vừa nãy gửi tin nhắn cho mình, Khương Thanh Thời thấy hơi tò mò, không biết Thẩm Ngạn đã nói với bà chuyện mình về nước kiểu gì.
Nhưng tò mò thì tò mò, Khương Thanh Thời vẫn không ngốc đế mức hỏi bà Từ, cô ngoan ngoãn đồng ý: “Biết rồi ạ.”
Bà Từ không nói nhiều nữa, giọng nhàn nhạt: “Không có việc gì thì mẹ cúp đây.”
Miệng Khương Thanh Thời khẽ giật, còn chưa kịp nói câu “Bye mẹ”, bà Từ đã dứt khoát cúp máy.
“…”
Khương Thanh Thời cạn lời nhìn điện thoại vài giây, tạm thời bỏ qua chuyện này, tiếp tục nói về chủ đề bị cắt ngang lúc nãy với Mạnh Kim Tuyết.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí hài hòa.
…
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Ngạn: Cuối cùng cũng liên lạc với mình rồi.
Khương Thanh Thời: Đúng là tên đàn ông nhỏ nhen.