Sau nghỉ lễ mọi người đều tất bật quay lại với công việc bình thường. Ngày hôm nay theo kế hoạch Trương Ngọc Phàm sẽ đến khảo sát công trình vừa mới khai trương. Người quản đốc công trình nghe tin nên đã đến sớm để tiếp đón. Chỉ là không biết tại sao từ sáng đến giờ bụng dạ ông ta cứ không ổn. Rõ ràng sáng nay ông ta còn chưa kịp ăn sáng, đến công trình thì mới chỉ kịp uống đúng một ngụm nước.

Người thợ xây thấy mặt quản lý tái mét thì bèn quan tâm hỏi han.

“Quản đốc, ông bị làm sao thế?”

Quản lý tái mặt, bụng ông ta lại cuộn lên cơn đau thắt. Không được rồi, ông ta cần phải vào nhà vệ sinh để giải quyết ngay bây giờ.

Quản đốc bảo người thợ xây.

“Cậu trông chừng ở đây, thấy giám đốc đến thì lo mà tiếp đón hộ tôi chu đáo. Tôi phải vào nhà vệ sinh ngay bây giờ.”

Người thợ xây gật đầu chắc chắn.

“Được được, ông cứ đi đi.”

Vì vậy khi Trương Ngọc Phàm đến chỉ có mình người thợ xây tiếp đón cậu ta. Nhưng nghe rằng quản đốc bị đau bụng nên cũng không tiện nói gì, chỉ bảo người thợ xây dẫn đường cho mình.

Người thợ xây chính là người đàn ông có con gái bị bệnh tim. Lúc này sau khi ông ta đã tự thôi miên bản thân, nếu không phải giám đốc chết thì sẽ là con gái ông ta phải chết. Cứ thế, ngày nào cũng lặp đi lặp lại nên trông bộ dạng của ông ta rất bình tĩnh.

Đến lầu 4, người thợ xây vừa đi vừa rất tự nhiên giới thiệu với Trương Ngọc Phàm. Sáng hôm nay chính người thợ xây đã bỏ một ít thuốc vào nước của quản đốc, cơ hội duy nhất để ông ta ra tay chính là lúc này.

Nhân cơ hội lúc Trương Ngọc Phàm đang quan sát giàn giáo, ông ta đột nhiên xô cậu ta ngã xuống dưới lầu. Trương Ngọc Phàm còn chưa kịp hiểu chuyện gì, chỉ thấy bản thân mình bị một lực đẩy rất mạnh từ sau lưng. Cậu ta chỉ kịp hét lên một tiếng rồi đã ngã thẳng xuống mặt sân bê tông hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Người thợ xây làm xong lập tức chạy trốn xuống dưới tầng, giả vờ bản thân mình không biết chuyện gì xảy ra. Mấy người thợ đang đảo xi măng ở dưới thấy tự dưng có người bị ngã lầu máu me be bét hết toàn thân thì nhốn nháo hết cả lên.

Lúc có người hô lên mau gọi xe cấp cứu thì mới bừng tỉnh. Lúc quản đốc vừa ôm cái bụng đau lết ra từ nhà vệ sinh thấy tổng giám đốc vừa nãy vẫn còn lành lặn nay đã nằm bẹp ở dưới đất không biết sống chết ra sao thì sợ đến nỗi thiếu điều tiểu luôn ra quần.

Trương Ngọc Phàm được đưa thẳng vào bệnh viện cấp cứu. Khi mẹ Trương biết tin con trai cưng gặp chuyện thì chỉ kịp thét lên một tiếng rồi bất tỉnh nhân sự. Ông nội Trương biết tin thì lên cơn đau tim cũng phải vào viện cấp cứu. Cha Trương vừa phải lo cho cha và vợ lại còn phải vào trông nom xem tình hình của con trai, thật sự là đầu tắt mặt tối.

Chỉ trong một buổi sáng nhà họ Trương loạn hết thành một vòng. Người duy nhất còn bình tĩnh là Trương Ngọc Quỳnh. Lúc cô ta nghe thấy tin này thì đập bàn cười to.

“Ngã tốt lắm, ngã hay lắm….ha ha ha.”

Trương Ngọc Quỳnh thật sự rất hâm mộ Trương Ngọc Quân. Cùng là có hiềm khích với nhà họ Trương nhưng dựa vào đâu mà Trương Ngọc Quân có thể thản nhiên đoạt tuyệt quan hệ mà cô ta lại vẫn phải bị bọn chúng hút máu.

Cô ta hận ông nội Trương trọng nam khinh nữ. Hận cha mẹ Trương bên ngoài thì nói rằng yêu thương cô ta nhưng vì con trai ruột không chút do dự bán đứt cô ta. Hận Trương Ngọc Phàm có thể ngồi không mà dửng dưng hưởng lợi.

Ở trong bệnh viện trung tâm thủ đô, cuộc phẫu thuật của Trương Ngọc Phàm đã diễn ra suốt nửa ngày.

Lúc bác sĩ vừa bước ra khỏi phòng phẫu thuật, mẹ Trương đã tỉnh lại mau chóng tiến đến nắm chặt tay, mặt giàn giụa nước mắt hỏi bác sĩ.

“Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi.”

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, vì đeo khẩu trang quá lâu khiến bị hằn vết trên mặt. Ông ta thở dài an ủi.

“Bệnh nhân bị ngã từ lầu cao. Tình hình rất nặng, đa chấn thương, vỡ nhiều thân đốt sống. Vì ngã sấp nên gãy xương sườn gây ra chấn thương vùng ngực kín, tràn dịch màng phổi hai bên, chấn thương vùng bụng. Gãy trượt đốt sống tủy khiến rất có thể sẽ bị liệt toàn thân.”

“Bệnh nhân hiện tại vẫn còn đang hôn mê. Khi nào bệnh nhân tỉnh lại thì người nhà có thể vào thăm.”

“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để chữa trị cho bệnh nhân. Xin người nhà đừng quá đau lòng.”

Mẹ Trương nghe xong lời bác sĩ nói, đầu óc hoa lên như thể lại có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Đứa con trai yêu quý lúc sáng rời nhà vẫn còn khỏe mạnh, không hiểu sao đến bây giờ lại thành ra thế này.

Bà vừa nghe thấy bác sĩ nói, từ nay về Trương Ngọc Phàm có thể bị liệt toàn thân. Như thế này có khác gì phải sống cả đời còn lại như người thực vật, đại tiểu tiện không thể kiểm soát.

Trương Ngọc Phàm mới có hơn hai mươi tuổi, nó còn sắp tiếp quản tập đoàn, tương lai tươi đẹp đang chờ phía trước. Bây giờ đã bị hủy hoại hoàn toàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play