Mấy ngày nghỉ lễ cứ yên bình trôi qua, Ngọc Quân và Lục Cảnh Thành thong thả nghỉ ngơi ở nhà ông ngoại đến hết kỳ nghỉ mới chịu về. Ngọc Quân quyến luyến nắm chặt tay ông ngoại nhõng nhẽo.
“Ông ngoại ơi, hay là ông ngoại về nhà tụi con chơi mấy hôm đi ạ. Ở nhà con có người quản gia chơi cờ giỏi lắm luôn.”
Ông ngoại cười hiền lành lắc đầu.
“Không được, ông mà đi thì chỉ còn mỗi mình cái Thảo ở nhà thôi sao.”
Ngọc Quân vẫn không chịu từ bỏ.
“Ông yên tâm, cháu thấy đào hoa của chị ấy sắp đến rồi. Đảm bảo là chị ấy sẽ rất bận rộn cho xem.”
Ngọc Thảo đứng bên cạnh buồn cười, con bé này cứ nói linh ta linh tinh cái gì mà đào hoa với hoa đào không biết.
Thấy ông ngoại vẫn cứ một mực từ chối, Ngọc Quân đành buông tay thở dài.
“Thôi được rồi, cháu sẽ mau về thăm ông ngoại sau nhé.”
“Được.”
Tạm biệt ông ngoại và chị Ngọc Thảo xong, Ngọc Quân theo Lục Cảnh Thành về nhà. Trước khi xe rời xa, cô còn cố thò đầu ra bên ngoài, hai tay chụp lại thành hình cái loa trước miệng hét to với Ngọc Thảo.
“Chị Ngọc Thảo, nhớ thực hiện lời hứa vụ cá cược đấy nhé!”
….
Tại một con ngõ nhỏ u ám, không khí sau khi trời mưa có một mùi đất ẩm ướt bốc lên ngai ngai khó chịu. Một người đàn ông đầu đội mũ bảo hộ đôi mắt đục ngầu đang run rẩy nghe điện thoại.
“Alo…”
Đầu dây bên khi là một giọng nói như bị bóp méo không thể phân biệt rõ là nam hay nữ.
“Ông đã suy nghĩ kỹ càng chưa? Tôi chỉ cho ông một cơ hội duy nhất này thôi. Ông nên biết trừ ông ra, bên ngoài kia có rất nhiều người sẵn sàng làm công việc này.”
Người đàn ông hít sâu một hơi, như lấy hết quyết tâm hạ giọng.
“Được, tôi làm.”
“Tốt.” Người đầu dây bên kia như đoán chắc được ông ta sẽ nói như vậy nên bật cười sang sảng.
“Vậy về vấn đề tiền thì sao?”
“Ông yên tâm, tôi sẽ chuyển cho ông trước một nửa để làm tiền đặt cọc. Vì để không lộ dấu vết tôi sẽ cho người đặt bọc tiền vào cọc bê tông ở đằng sau công trường xây dựng. Ở chỗ đó sẽ để sẵn thông tin địa điểm và người cần xử lý. Ông cứ tùy cơ ứng biến, miễn là hoàn thành xong nhiệm vụ là được.”
“Về phần còn lại, sẽ đưa nốt sau khi xong việc.”
“Được, tôi biết rồi.”
“Nhớ kỹ, chuyện này tuyệt đối phải thực hiện kín đáo, không thể để lộ ra bên ngoài.”
“Được.”
Sau khi cúp máy, người đàn ông đội mũ bảo hộ buông thõng tay ra, đứng dựa vào tường thở hổn hển. Ông ta vừa đưa ra một quyết định khó khăn nhất trên đời này. Ông ta nhắm mắt lại, đưa tay lên ngực sờ lên chỗ trái tim đang đập thình thịch.
Nhưng thực sự cuộc sống này đã ép buộc ông đến bước đường cùng. Phía sau chính là vực sâu, ông ta không thể không liều cái mạng này để tiến lên phía trước.
Ông ta sinh ra trong một gia cảnh khó khăn, cha mất sớm chỉ còn một mình mẹ ông ta tần tảo nuôi sống năm đứa con. Ông ta là anh cả, nhà nghèo đói ăn phía dưới còn là bốn đứa em nên đành phải bỏ học giữa chừng. Bây giờ ông ta đã gần sáu mươi tuổi rồi nhưng vẫn phải nai lưng ở công trường chịu cái nắng nóng như đổ lửa để kiếm tiền nuôi gia đình.
Nhưng ông trời thật sự muốn thử thách sức chịu đựng của ông ta hay sao, đứa con gái út đang học cấp ba của ông đột nhiên chẩn đoán bị mắc bệnh tim. Căn bệnh này có thể chữa khỏi hoàn toàn nếu được phẫu thuật kịp thời. Chỉ là số tiền để làm quá lớn đối với một gia đình chỉ toàn người làm lao động chân tay như nhà ông ta.
Khi ông ta đang nghĩ đến chuyện có nên đi bán thận ở chợ đen không thì có một bức thư và một chiếc điện thoại cục gạch mới tinh xuất hiện trong túi áo lao động của ông ta. Trong đó chỉ ghi vỏn vẹn một dòng chữ “nếu cần tiền thì hãy liên hệ với số này”.
Ông ta cũng đánh liều gọi thử, ai ngờ đối phương muốn ông tận dụng cơ hội giúp bọn họ ra tay trừ khử một người, ngụy trang thành một tai nạn vô ý. Nếu không may bị phát hiện ra thì ông ta sẽ phải nhận hoàn toàn trách nhiệm.
Đổi lại bọn họ sẽ đưa cho ông ta một khoản tiền rất lớn. Số tiền đó đủ để ông chữa bệnh cho con gái út và lo cho cuộc sống của gia đình sống dư dả trong vài chục năm tới.
Lúc đầu ông ta quá sợ hãi nên ngay lập tức từ chối. Bọn họ cũng không ngạc nhiên, chỉ nói cho ông thời hạn để suy nghĩ trong hai ngày, bảo ông ta suy nghĩ kỹ càng rồi liên hệ lại với người ta.
Ông ta không muốn giết người.
Tuy ông ta ít học nhưng bao nhiêu năm nay vẫn là một người lương thiện, bảo ông ta đi giết một người đang sống sờ sờ ông ta nào dám.
Chỉ là khi vào viện thăm đứa con gái bé bỏng đáng thương của ông ta, thấy con bé gầy gò nằm trên giường bệnh quanh người toàn là dây cắm với kim tiêm quanh thân thể ông ta không kiềm lòng được. Từng tờ hóa đơn trị bệnh khổng lồ cứ thể đưa đến trước mặt ông ta. Bác sĩ điều trị cũng nói rằng nếu được phẫu thuật sớm, con bé có thể ra viện trước Tết âm lịch. Nếu không để càng lâu biến chứng nguy hiểm xuất hiện ngày một nhiều.
Ông ta đã dao động. Số tiền khổng lồ và mạng sống của con gái út đã khiến cho ông ta dao động.
Nếu có giáng tội, xin cứ giáng tội lên đầu ông ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT