Trương Tịch Nhan dùng ảo trận đem chính mình phong đến kín mít, nỗ lực làm cảm xúc chính mình bình phục.. tận lực không chế thanh âm bảo trì vững vàng, để tránh làm Liễu Vũ nghe ra khác thường.

Thật sự là vừa nghẹn vừa túng lại vừa thẹn thùng.

Nàng ngâm cổ dược, phân bố ra ngoài hỗn hợp tạp chất dưới làn da, sau lại bài tiết dưới dạng dầu boi trơn kết thành một tầng thật dày. Tuy cái này đối với nàng mà nói cùng với ghét bẩn người thường không có gì khác nhau, nhưng… bị người thích moi ghét bẩn, làm người phi thương túng quẫn.

Sau khi Trương Tịch Nhan túng quẫn qua đi, nghĩ nghĩ lại rất vui vẻ.

Liễu Vũ thường xuyên biểu hiện ra một bộ thái bộ “Tôi cùng chị không thân, không nghĩ cùng chị có liên quan gì”, nhưng loại sự tình giúp người khác loại bỏ ghét bẩn, chỉ có người thật sự thân cận mới có thể làm ra được.

Liễu Vũ nói cái gì đều có thể nghe, nhưng chỉ nên tin ba phần là được. Liễu Sĩ Tắc cha ruột của Liễu Vũ bán một phần mộ của tổ tiên để lập nghiệp, lúc trước đầu tư tài chính, không thiếu việc qua lại hỗn tạp. Về sau khi đầu tư tài chính là tràn đầy loại kịch bản người đưa ta đẩy, cảnh này khiến Liễu Vũ từ nhỏ đã thấy trên đời có nhiều hãm hại cùng lừa gạt. Mà trong nhà cô thuộc dạng nhiều tiền, chính mình lớn lên lại xinh đẹp, thành tích học tập cũng khá tốt, người muốn đánh chủ ý lên cô không thiếu, khiến cho cô dưỡng thành một tật xấu là tâm phòng bị quá cao, lòng nghi ngờ rất lớn. Gặp người sẽ nói tiếng người, gặp quỷ sẽ nói tiếng quỷ, tràn ngập xe lửa chạy loạn là thường quy của Liễu Vũ.

Vứt bỏ hết thảy biểu tượng, trước kia Liễu Vũ là một người rất hiếu thắng, không có loại cảm giác an toàn như người thường, có thể xem là một phú nhị đại tương đối ưu tú. Cô có tính tình của một đại tiểu thư, biết trong nhà có tiền, càng biết trừ bỏ điểm tiền, cái gì đều không phải, lại có tính hiếu thắng nhưng không muốn nhận, dẫn tới dùng tầng tầng ngụy trang bao bọc lấy chính mình.

Nàng vô tình trộm nhìn nội tâm Liễu Vũ, mà quá khứ của hai có nhiều chuyện xảy ra, đối với Liễu Vũ rất khó để biết được hết.

Dựa theo tính tình của Liễu Vũ cùng phong cách hành sự của cô, nếu thật sự chán ghét nàng, sớm đã đập phá trận pháp để rời đi rồi, thậm chí có thể sẽ nhân lúc nàng bị thương mà làm khó nàng một phen hoặc là hố nàng một trận, không phải là phản ứng của hiện tại.

Trương Tịch Nhan bình phục xong tâm tình, nhớ tới Liễu Vũ còn ở bên cạnh, lại bỏ cho bản thân thêm một tầng ảo thuật, lúc này mới thay nước sạch để tắm rửa. Nàng đem từ đầu đến chân của bản thân tắm đến thật sạch sẽ, sau đó thay quần áo sạch sẽ, đem nhẫn mang lại lên tay.. lại xem hai con cổ ngủ say trong đỉnh.

Bản mạng linh cổ của nàng vẫn như cũ vẫn đang trong trạng thái chết cứng, nước cổ dược cũng đã thấy đế.

Thương thế của nàng quá nặng, khi tiến vào trạng thái chết cứng đối với ngoại giới sẽ liền mất đi cảm giác, không hề có năng lực chống cự. Bản mạng linh cổ là Hoa Thần Cổ, năng lực hồi phục so với nàng mạnh hơn, nếu cùng ngâm một loại thuốc ngâm, bản mạng linh cổ sẽ khôi phục trước nàng. Bản mạng linh cổ không có ý thức của chính mình, tương đương là một bộ phận của thân thể nàng, toàn chịu nàng thao tác, nhưng nó lại là một cơ thể có sinh mạng độc lập. Nếu không có nàng thao tác lại chịu ảnh hưởng của ngoại giới và dược liệu ngâm, có khả năng sẽ phát sinh tình huống vô thức phệ chủ. Nàng ngủ sâu, bất tri bất giác liền bị bản mạng linh cổ ăn sạch chính mình thật nguy hiểm. Tuy xác suất phát sinh cực thấp, nhưng không thể không phòng.

Trương Tịch Nhan đối với Liễu Vũ người thích các loại tiện tay cư nhiên không đem bản mạng linh cổ của nàng ném vào trong bồn tắm, hoặc là biết được sẽ có tai họa, cũng có chút ngoài ý muốn, không khỏi nhìn Liễu Vũ thêm một chút, hoài nghi Liễu Vũ là sợ quấy rầy đến nàng dưỡng thương mới không có làm bậy. Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Liễu Vũ nhiều ít cũng có chút để ý đến nàng.

Nàng đem bản mạng linh cổ thả lại vào trong cơ thể, lại đi xem một con cổ khác, Móng Heo.

Móng Heo là bản mạng linh cổ của cha ruột kiếp trước của nàng cũng là tiền nhiệm Đại Tế Tư bộ lạc Hoa Tế. Sau khi cha của nàng chết, Móng Heo vẫn còn sống, vẫn luôn thế nàng túc trực bên linh cữu của cha nàng. Mấy ngàn năm qua đi, hài cốt của cha nàng đã sớm hóa thành bụi bặm, Móng Heo vẫn thủ ở phần mộ của cha nàng. Về sau ngẫu nhiên nàng lại trở về phần mộ của cha nàng, phát hiện Móng Heo, từ lúc đó về sau Móng Heo vẫn luôn đi theo nàng. Khi nàng và thiếu Vu còn nhỏ, cha nàng vội vàng dẫn dắt tộc nhân chạy trốn, không có thời gian chiếu cố các nàng, khi đó bảo hộ các nàng là Móng Heo. Khí đó Móng Heo nhỏ như tằm, ánh vàng rực rỡ, tên là Tiểu Kim. Sau khi nàng chuyển thế, lại tái ngộ với Móng Heo, nó đã biến thành một lão cổ tu luyện mấy ngàn năm, hình thể đã lớn hơn gấp mười lần, béo đến giống như một cái móng heo. Khi đó nàng thần hồn chuyển thế, ký ức kiếp trước còn chưa cùng thân thể dung hợp. Nên không quen biết Tiểu Kim, liền đổi cho nó một cái tên mới.. Móng Heo.

Khi nhóm Quỷ đế làm khó dễ muốn mang Vu thần thụ cùng thiếu Vu đi, thân nàng bị thương đã kiệt sức, ngay cả đứng cũng không nổi, là Móng Heo đã lấy mấy ngàn năm đạo hạnh tu hành khởi động nàng dọn đi Thánh Sơn.

Nó đối với nàng mà nói, tựa như một trưởng bối vẫn luôn bảo hộ nàng. Hiện giờ, vẫn đang ở trạng thái chết cứng, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.

Trương Tịch Nhan đổ thêm một ít nước thuốc cho Móng Heo, đem nó ngâm mình trong cổ đỉnh, thu hồi vào trong tay áo càn khôn.

Trương Tịch Nhan không để ý tới Liễu Vũ đang ghé ở trên cửa sổ, đi tìm Lê Vị.

Lê Vị hiện giờ cùng trẻ con Nhân tộc 2-3 tháng tuổi không sai biệt lắm, đang nhắm mắt nằm ở trên nệm giường. Cô ấy không ngủ, thông qua hô hấp đều đều cùng dòng khí luân chuyển khắp cơ thể có thể thấy được là đang tu luyện, rất là khắc khổ.

Nàng xem khí sắc Lê Vị cũng thực tốt, không chỉ không có bị đói, ngược lại được dưỡng đến trắng trẻo mập mạp, thịt trẻ con cũng mọc ra tới, liền biết Vu thần thụ không ít lần leo lên thuyền để đút cho hài tử ăn.

Vu thần có tiếp dẫn chi lực, bất luận nơi nào cũng có thể tự quay trở lại, ngoài ra cảm giác vô cùng cường đại, là lựa chọn tốt nhất để thăm bảo tìm vật. Nhưng mà, Vu thần hố người bản lĩnh cũng là cấp thần, Liễu Vũ so với nó cũng chỉ tính là mây bụi, nàng định từ trong tay Vu thần lấy ra một ít đồ vật, phí công nhờ chi bằng tự mình đi tìm.

Có một ngoại lệ, đó là thiếu Vu. Vu thần đối với thiếu Vu muốn gì được đó, cắt cây mây chặt nhánh cây cũng chưa hai lời, muốn cái gì là cho cái đó.

Nàng muốn mau chóng tìm đủ dược liệu làm dưỡng nguyên hương cho Liễu Vũ, chỉ còn có thể nhờ Vu thần hỗ trợ. Liễu Vũ không xem sách được, vô pháp tu luyện, không phải vì không có hứng thú hay sách khó hiểu mà bởi vì hồn phách bị thương quá nặng, không làm được việc hao phí tâm thần được.

Trương Tịch nhan lấy ra phương thuốc dưỡng nguyên hương, đưa cho Lê Vị nói: “Nhìn cái này xem.”

Lê Vị mở mắt ra, tiếp nhận phương thuốc, sau khi xem xong không thể vặn mà liếc mắt nhìn Trương Tịch Nhan, lại quay đầu hướng tới phương hướng đuôi thuyền nãi thanh nãi khí mà hô: “Mẹ..”

Cô ấy vừa dứt lời, trong phòng trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện một đoạn cây mây đong đưa, rất giống đang nói: Ở đây.

Trương Tịch Nhan nghiêm trọng hoài nghi gian trong khoang Lê Vị trụ lúc này là nhiều tần không gian kết cấu, nếu nàng lấy chân dùng sức một dẫm đi xuống, rất có thể sẽ dẫm đến phía dưới thuyền là ngoài mấy ngàn mét trên người Vu thần thụ.

Lê Vị đem phương thuốc đưa cho Vu thần, nói: “Muốn ăn.”

Cây mây quấn lấy phương thuốc, biến mất.

Chưa tới một phút, phương thuốc trống rỗng xuất hiện trước mặt Trương Tịch Nhan, mà trên phương thuốc nằm bò chính là một con Hoa Thần Cổ mười một quan đầy mặt ngốc so. Vu thần thụ rõ ràng là đang nói cho Trương Tịch Nhan: ngươi là muốn tìm thuốc cho Liễu Vũ, không cần lấy hài tử ta ra đề nhờ.

Liễu Vũ chính là đang phùng ở trên cửa sổ, bỗng nhiên không hề dự triệu, cảnh tượng xung quanh thay đổi. Cô lại xuất hiện trong phòng của Lê Vị, có có Trương đại lão. Mấy cái ý tứ? Đem người ta nắm tới nắm lui, cũng không có một tiếng kêu gọi, Trương đại lão. Chị có điểm quá mức a.

Trương Tịch Nhan thực hào hoành hỏi Vu thần thụ: “Cho hay không cho?”

Liễu Vũ càng thêm mờ mịt, thầm nghĩ: “Cho cái gì?” Cô một nghèo hai trắng, có thể làm Trương đại lão nhớ thương, cũng chính là Trương đại lão thích cô.

Đột nhiên, trước mặt Liễu Vũ xuất hiện một đống đồ vật tanh hôi vô cùng, ngoài ra nháy mắt còn đem cô chôn vùi ở giữa.

Mấy thứ kia vừa dính vừa nhão, không biết là oan hồn lệ quỷ trong đống hủ thi bùn lầy đã chôn được bao nhiêu năm, có một ít rễ cây mụt, xương cốt mụt rữa, còn có một đống đồ vật không biết là đá quý hay tinh thạch không biết tên, còn có động thực vật không biết tên bị hóa thạch.

Cô đang chuẩn bị chui ra ngoài, đồ vật trước mắt đột nhiên biến mất.

Trương Tịch Nhan nói: “Đa tạ.” Nhận lấy mười mấy loại dược liệu. Số sơn quỷ này ở Thánh Sơn đã bị chôn dưới biển không biết bao nhiêu năm, dính đầy dơ bẩn, đều không phải đồ mới, nhưng vẫn đỡ hơn không có. Đến nổi số dược liệu còn lại còn phải nhờ Vu thần hỗ trợ tìm giúp.

Liễu Vũ thấy Trương Tịch Nhan không phải nói chuyện với mình, cũng không có nhìn mình, như là đang nói chuyện với không khí, đột nhiên hoài nghi nơi này còn có người thứ tư mà cô nhìn không thấy. Cô nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng hỏi Trương Tịch Nhan: “Có quỷ sao?” Vừa dứt lời liền thấy cảnh tượng trong khoang thuyền thay đổi, thế nhưng lại biến thành một cái động đại thụ, nơi nơi đều dây đằng và tiểu cánh hoa bay khắp nơi đỏ tươi như máu, trong dây đằng kia còn có thể thấy máu tươi chảy xuôi. Cô còn nghe được tiếng phanh phanh phanh tim đập rất hữu lực. Giữa dây đằng hỗn loạn vô số nhánh cây, giữa những khe hở còn có rất nhiều oan hồn lệ quỷ.

Rễ cây bình thường phía dưới bao lại đều là bùn đất, còn rễ cây này phía dưới bao trụ toàn là quỷ!

Liễu Vũ yên lặng mà súc về bên cạnh của Trương đại lão, ở bên người đại lão thời khắc vẫn luôn phi thường an toàn.

Trương Tịch Nhan phát hiện, Vu thần đâu chỉ nhân cơ hội lúc nàng ngủ trộm ở trên thuyền, mà đem cả con thuyền kéo vào bên trong Thánh Sơn, cũng chính là chỗ rễ cây của nó mọc xuống.

Theo sát, trong đầu ba người các nàng bắt đầu hiện lên một đoạn hình ảnh, lúc trước Liễu Vũ từ chỗ sâu trong Thần vẫn bí cảnh chạy tới Thiên Cương giới, để Thiên Long tộc cùng Thiên Cương giới đều ý thức được, nơi đó có một cái khe không gian thông đạo đi thẳng tới Vu tộc. Người của Thiên Long tộc cùng Thiên Cương Tông vẫn luôn ở núi Yêu Thú tìm kiếm thông đạo này, một lòng tìm kiếm đúng là không phụ lòng người, rốt cuộc để cho bọn họ mở ra cửa vào Thần vẫn bí cảnh.

Ngay sau đó, Vu thần lại dán lên cho bọn hắn, thao tác một hồi để dán lại cửa thông đạo, hoàn toàn lộ hành tung ra ngoài.

Đối phương lập xuống giới môn, mạnh mẽ phá vỡ thông đạo.

Vu thần dẫn không gian loạn lưu lại đỏ ở chỗ giới môn của bọn họ, làm cho giới môn bọn họ bán ra liền bị cuốn vào trong không gian loạn lưu.

Thiên Long tộc không ngừng mở ra giới môn mới hạ xuống thông đạo truyền tống, Vu thần liều mạng mà gia tăng thật nhiều không gian loạn lưu cùng sáng lập nhiều thông đạo đi nơi khác, theo không gian loạn lưu cùng sáng lập thông đạo gia tăng dẫn đến nơi này kết cấu không gian trở nên hỗn loạn vô cùng, bất luận bay tới nơi nào đều có khả năng.

Vu thần sợ hài tử bị thuyền đưa tới nơi nguy hiểm, đem ba người các nàng cùng thuyền thu vào trong Thánh Sơn, chính mình mang theo các nàng ở trên đường chính xác mà phiêu.

Trương Tịch Nhan đau lòng vô cùng.

Nơi này là rất nhiều năm về trước Thần đế Quỷ giới thân chết hình thành một không gian độc lập. Nơi này Quỷ giới thần đế lệnh đều có thể tìm thấy, chứng tỏ hài cốt Thần đế Quỷ giới và bảo tàng tùy thân đều có thể tìm thấy được từ nơi này. Nếu nàng có thể tìm được đầu lâu của Thần đế Quỷ giới, may mắn nữa là có thể lấy được tủy não chế tạo thành ngọc cao, đó là thánh phẩm tẩm bổ thần hồn, là nhu cầu cấp bách trước mắt của Liễu Vũ.

Nàng lúc ấy vội vàng chuyện sinh ra của thiếu Vu, chưa kịp tìm kiếm, hiện giờ để Vu thần thụ cùng Thiên Long tộc đem bí cảnh này giảo một hồi, thần vẫn bí cảnh đã mau bị bọn họ hủy đi, đồ vật bên trong có khả năng rơi rụng khắp nơi, muốn tìm được cơ hội cũng xa vời.

Liễu Vũ khó hiểu hỏi: “Thiên Long tộc làm gì đối với các ngươi cắn chặt không bỏ? Một hai phải cùng các ngươi đối đầu?”

Vu thần thụ có điểm chột dạ mà quét mắt nhìn Trương Tịch Nhan. Đem đoạn ký ức dài dòng súc thành một đoạn nhét vào trong đầu của Liễu Vũ.

Liễu Vũ chỉ cảm thấy lượng tin tức nhét vào trong đầu nổ mạnh, trong đầu “Ong” một tiếng, cả người đều bay lên, cô nghe được Trương Tịch Nhan gọi: “Liễu Vũ”. Giống như thực hoảng sợ, lại cảm giác như có ý niệm của Vu thần chợt hiện lên: “Ai da, xuống tay hơi nặng”, cô cảm thấy chính mình như đã uống quá nhiều rượu, ý thức có chút bị lui tán…

Cô đại khái là ngủ rồi, lại mơ thấy mình đi vào trước mảnh núi sụp, đặc biệt thương tâm.

Cô ở nơi đó bồi hồi rất lâu, giống như nơi lún đó đã chôn vùi một người đối với cô rất quan trọng, làm cô vẫn luôn thủ tại chỗ này tìm rồi lại tìm, không muốn rời đi.

Cô nghe được có người ở bên tai kêu cô, kêu cô rất lâu, phiền chịu không nổi khiến cô mở mắt ra, phát hiện chính mình từ người biến thành trùng thân, ghé vào trong tiểu đỉnh, bị đặt ở trên bàn, Trương Tịch Nhan ngồi ở bên cạnh. Cô nói: “Chị không thể để yên cho người khác ngủ một lát sao?” theo sát phát hiện biểu tình phức tạp của Trương Tịch Nhan. Giống như chua xót cũng thực khó chịu.

Trương Tịch Nhan rốt cuộc đã hiểu rõ, vì cái gì ngay cả hồn phách cũng không giữ được hình người mà Liễu Vũ vẫn luôn có thể bào trì nhân tính không biến thành cổ.

Năm đó, nhà nàng lọt vào tập kích tàn sát của Canh Thần thái tử Thiên Long tộc, trong một đêm, thôn không còn tất cả đều sụp xuống chân núi, mà Liễu Vũ cho rằng nàng đã bị chôn ở phía dưới.

B.A

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play