Cô mơ thấy chính mình ấn Trương Tịch Nhan trên một chiếc giường lớn mềm mại làm chuyện thiếu nhi không nên làm.
Ngón tay trắng nõn tinh tế của Trương Tịch Nhan mang chiếc nhẫn kim cương, đó là nhẫn cưới của hai nàng, mỗi người một chiếc.
Cô dùng cánh tay gắt gao mà chế trụ Trương Tịch Nhan, đối với Trương Tịch Nhan người siêu đại chừng mực làm việc quá mức. Trương Tịch Nhan nhắm mắt lại, trên mặt hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng, vì ngày đó trên gương mặt dung nhan tự nhiên có vài phần lạnh lẽo thêm vài phần vũ mị, cực kỳ câu nhân.
Xúc cảm da thịt gần kề, hô hấp hỗn loạn, phảng phất như gần kế bên tai.
Hai người gắt gao quấn quanh ở bên nhau xúc cảm này vô cùng tốt đẹp, liền phảng phất như có được cả thế giới, lại thật ngọt ngào, làm người thật không muốn tỉnh.
Trông bất tri bất giác, cô cùng Trương Tịch Nhan xuất hiện ở một mảnh núi sâu, trong rừng hoang dã.
Cô đối với Trương Tịch Nhan lại trở nên vô cùng chán ghét, cảm thấy Trương Tịch Nhan giả vờ trâu bò, vì thế kêu nàng là Trương Thập Tam. Cô giăng bẫy làm Trương Tịch Nhan dẫm phải kẹp bắt thú, bắt Trương Tịch Nhan làm tù binh, Trương Tịch Nhan rốt cuộc cũng rời vào tay của cô, cô có oán báo oán, có thù báo thù, đem vớ thúi đã leo một vòng trên núi không giặt nhét vào trong miệng Trương Tịch Nhan, làm Trương Tịch Nhan ghê tởm đến ói ra. Trương Tịch Nhan bị kẹp bắt thú làm bị thương ở mắt cá chân, miệng vết thương bị nhiễm trùng rất nặng, nhìn giống như sắp chết, đi không nổi, hôn mê miên man, cô lại đem Trương Tịch Nhan nhốt ở trong lồng sắt nâng đi.
Cảnh trong mơ đột nhiên im bặt.
Liễu Vũ tỉnh lại.
Cô ghé vào sách so với gạch còn dày hơn, ngửi được tất cả đều là mùi thuốc nồng đậm, những dược liệu đó còn theo làn da thấm vào cơ thể của nàng, tựa hồ là thuốc bổ.
Các nàng không có trên núi, mà là đang ở trên thuyền xung quanh đen như mực.
Liễu Vũ quay đầu nhìn về hướng Trương Tịch Nhan đang trong bồn tắm liền một điểm tim nhảy hô hấp đều không có, mạc danh có lại cảm giác thật đau lòng thật khó chịu, đại khái là cảm xúc mới vừa nảy từ trong mộng kéo tới hiện thực đi.
Cô phỏng đoán, rất có thể là Trương đại lão… Ách, cởi sạch như vậy để phao tắm làm cho cô có một loại tâm lý ám chỉ, mới dẫn đến vừa rồi sinh ra cảnh đó trong mơ. Bao gồm cả nhẫn, là do cô nhìn thấy Trương Tịch Nhan tháo xuống thật cẩn thận mà cất đi.
Cảnh trong mơ cực kỳ chân thật, vô luận là cảm xúc, hay xúc cảm đều như là thật sự đã từng phát sinh qua, làm sau khi cô tỉnh lại, vẫn có một loại cảm xúc quấn quanh trong lòng của cô, rất khó chịu, lại rất muốn sa vào ở cảnh trong mơ không muốn tỉnh.
Cô thầm nghĩ: Chắc là Trương Tịch Nhan có độc đi.
Bằng không, cô như thế nào lại đối với Trương Tịch Nhan như vậy ở trong mộng.
Đến cả việc cô đã nhét vớ thúi vào trong miệng của Trương đại lão, còn xém chút nữa đã hại chết Trương đại lão là càng không thể, nói cách khác, cô nếu làm như vậy sao có thể sống được tới bây giờ.
Liễu Vũ nhanh chóng bình tĩnh lại, chải vuốt rõ ràng lại các manh mối, cô càng thích thời khắc bảo trì lý trí thanh tỉnh, mà không phải bị cảm xúc chi phối.
Bốn phía một mảnh tĩnh mịch, liền một điểm tiếng gió cũng không có.
Thuyền to như vậy, giống như một toàn mộ địa cung thật lớn.
Đặc biệt là bồn tắm bên cạnh còn có một Trương Tịch Nhan đang phao tắm mà không có hô hấp cùng tim đập, liền làn da cũng biến thành màu xanh lục giống màu nước tắm, nhìn liền càng giống. Nếu không phải trước đó Trương Tịch Nhan đã nói trước cho cô nếu nàng chết thi thể sẽ không còn tồn tại, Liễu Vũ cảm thấy chính mình không nghĩ nhiều cũng khó.
Cô biến thành hình người, đi qua chống nạnh, tức giận mà kêu: “Đại lão, có thể mở ra bố trận một cái không? Để cho tối đi ra ngoài.”
Trương đại lão một chút phản ứng cũng không có.
Liễu Vũ lại kêu: “Đại lão, tỉnh tỉnh.”
Trương Tịch Nhan vẫn như cũ, không có phản ứng.
Liễu Vũ tiến tới bên tai Trương Tịch Nhan kêu: “Đại lão, rời giường, mở cửa dùm.”
Trương Tịch Nhan không hề phản ứng, mà Liễu Vũ tinh tường nghe thấy một cổ mùi vị như là pha lẫn mùi thuốc và mùi của dầu bôi trơn khó lòng giải thích được. Màu xanh lá trên người Trương đại lão không phải là rêu xanh mà là phiếm du ánh lên màu xanh lá.
Liễu Vũ lén thò tay qua cọ một chút ở trên tay, dính vào tay trơn trượt, thấy thế nào đều giống như mỡ động vật thấm ra ngoài.
Trong đầu cố toát ra hai chữ: Thi du?
Cô lại cảm thấy không may mắn, nhanh đem ý niệm này đuổi đi.
Cổ du?
Cổ sẽ kết kén, lột da, chứ chưa nghe nói sẽ bao phủ dầu trơn nha.
Liễu Vũ trong lòng mao mao, kêu: “Trương Tịch Nhan.” Duỗi tay đi lây động Trương Tịch Nhan, cảm giác lạnh lẽo như xúc tua lại còn trơn trượt, cảm giác này thật không phải đang sờ vào người sống. Cô trong lòng càng sợ, kéo ra tiếng kêu lớn: “Trương đại lão, chị thật giống một cái xác chết, đừng dọa người, tỉnh tỉnh.”
Bỗng nhiên, trong một góc có thứ gì đó thò ra tới, còn rất lùn, cái đầu còn nhỏ hơn so với con khỉ.
Trong đầu Liễu Vũ chợt nhớ tới trộm mộ tiểu thuyết, cảm giác chính mình tim đập cũng mau không có, a phi, cô vốn dĩ không có tim đập, cũng không phải người sống, cô sợ cái con khỉ nha, cho dù là có người trộm mộ thật, thì cảm thấy sợ hãi nên là tên trộm mộ mới phải. Cô bắt đầu to gan ra liền quay đầu qua nhìn, đang chuẩn bị hù dọa cái tên trộm mộ kia, thì thấy tiểu thụ thần đầy mặt vô ngữ mà đứng ở trong góc nhìn cô.
Tiểu thụ thần nói: “Đừng ồn, thương thế của Trùng Trùng quá nặng, đã tiến vào trạng thái chết cứng, kêu cũng không tỉnh. Chờ nàng thương thế tốt lên đến không sai biệt, tự nhiên sẽ tỉnh lại.”
Liễu Vũ tức trận một giận mà không lý do, đôi tay chống nạnh nói: “Cô có một chút nhân tính nào hay không, nàng là vì ai mà bị thương thành bộ dáng như này, cô liền không quan tâm, không lo lắng thì thôi, như vậy còn khinh phiêu phiêu không giữ trong lòng, ha.. ha ha” Tức chết mất!
Tiểu thụ thần ném xuống câu: “Một chút thương này chỉ là chuyện nhỏ, tôi và chị ấy bị thương nặng nhất lần đó cũng ngủ hơn một ngàn năm, thời điểm tỉnh lại triều đại cũng đã thay đổi vài cái.” Cô ấy nói xong liền xoay người xuyên tường rời đi.
Liễu Vũ nhìn thấy cô ấy xuyên tường mà rời đi, chạy nhanh lại duỗi tay sờ thử vách tường, lại bị vách tường không khí ngăn lại. Cô kêu: “Uy, người như thế nào đi qua?”
Cách vách nghe được tiểu thụ thần nãi thanh nãi khí nói: “Thiên phú thần thông, ngươi tu luyện thêm một vạn năm cũng có thể làm được.”
Liễu Vũ hỏi: “Trương Tịch Nhan cần phải ngủ bao lâu nữa?”
Tiểu thụ thần nói: “Khoảng 80-100 năm gì đó, trên người của cô cũng bị thương rất nặng, có thể vào phao tắm cùng chị ấy.”
Ha hả? Tôi bị thương sao? Tôi như thế nào lại không biết? Tôi cùng thi thể Trương Tịch Nhan… a phi, đại cát đại lợi, cùng Trương Tịch Nhan bộ dạng không may mắn phao cùng nhau, tôi… tôi ngại cách ứng! Cô nghĩ nghĩ, liền muốn đem bản mạng linh cổ của Trương Tịch Nhan thả vào trong bồn tắm, còn bản thân sẽ phao trong tiểu đỉnh.
Bản mạng linh cô kia nằm trong tiểu đỉnh cùng đã chết như nhau.
Liễu Vũ thấy nói như vậy, nghĩ thầm: “Bản mạng linh cổ này không thể cùng Trương đại lão ngâm mình cùng nhau sao?” Bằng không, Trương đại lão làm đem cổ này bắt ra ngâm một mình?
Cô do dự một lúc, quyết định không phao. Cô lấy tinh thần cố gắng học tập mỗi ngày để tiến về phía trước, tiếp tục trở về đọc sách, không đọc tới hai trang liền ngủ mất.
Cô ngủ tỉnh ngủ tỉnh, không biết đã ngủ bao lâu, nhưng mỗi lần tỉnh lại Trương đại lão vẫn ở đó ngủ, nước thuốc trong bồn tắm càng lại ngày càng ít.
Cô hoàn toàn ngủ no rồi, Trương đại lão vẫn còn ở đó ngủ.
Nước thuốc trong bồn tắm đều làm dầu trơn trên người Trương đại lão tạo thành kén xác, một tầng hơi mỏng, trên cánh tay có một khối dầu trơn màu xanh lá thành kén xác đã bị nứt ra.
Liễu Vũ nhẹ nhàng duỗi tay moi một cái, một khối ngạch xác to cỡ đồng xu bong ra rơi xuống, lộ ra làn da trắng nõn.
Cô lại từ viền của kén xác nhẹ nhàng mà moi thêm một chút, bóc ra một khối lớn hơn nữa, sau khi liên tục moi mấy lần liền lộ ra làn da tuyết trắng trên cánh tay đối lập hoàn toàn với làn da dúm dó do dầu bôi trơn hình thành kén xác mà tạo thành, làm người có chứng cưỡng chế nhịn không được mà phải ngứa tay.
Ở một cái hoàn cảnh hoàn toàn bị phong bế, là cực kỳ nhàm chán.
Liễu Vũ cảm thấy chính mình nếu không phải là người có tố chất tâm lý cường đại, sớm bị quan điên rồi.
Không có gì để làm, tìm một ít chuyện để làm vậy.
Liễu Vũ ngồi cạnh viền bồn tắm, moi kén xác trên người Trương đại lão. Cô moi cánh tay này xong tới cánh tay khác, moi xong cánh tay tới lòng bàn tay, moi từ tay trái qua tay phải, lại tới bả vai, lúc sau ngay cả gương mặt cô cũng moi đến sạch sẽ.
Rốt cuộc, người lại đẹp trở lại, bao phủ toàn thân cùng gương mặt toàn một màu xanh lá cũng thực sự đáng sợ.
Cô đem xác kén trên mặt Trương đại lão moi xuống, cũng có thể làm chính mình một phen cảnh đẹp ý vui.
Mặt, tay, cổ đều moi sạch sẽ, Trương Tịch Nhan vẫn như cũ, không tỉnh. Bất quá, nhưng thực ra khí sắc trên mặt cũng đã khôi phục bình thường, nét mặt tỏa sáng, lộ ra trắng hồng, rất giống phát kén tân sinh.
Liễu Vũ lại moi xác kén trên xương bả vai của Trương đại lão.
Đều là nữ nhân thôi mà, cũng không có nhiều kiên dè như vậy, cô thuận tiện giúp Trương đại lão đem xác kén trước ngực bóc ra luôn.
Bỗng nhiên, không hề dự triệu hai mắt Trương đại lão đột nhiên mở ra, giống như trong lúc nằm mơ chợt bừng tỉnh, cơ hồ trong lúc nàng vừa trợn trắng mắt thì tay cũng huy lại đây.
Bàn tay kia không phải bang một tiếng tát ở trên mặt, mà lấy chi thế lôi đình vạn quân “Phanh” một chưởng đánh thẳng vào trên ngực của Liễu Vũ.
Liễu Vũ rõ ràng nghe được tiếng vang không khí chấn động, phía sau không khí đều bị đâm nát, còn cô sao, hình người.. Ha hả, khỏi nói, thân sâu cũng không còn, trực tiếp tán thành một đoàn tiểu cánh hoa, cảm giác chính mình cả người khinh phiêu phiêu tán thành vô số lốm đốm thật nhỏ bay khắp nơi. Loại cảm giác này giống như thoát khỏi trói buộc, thật tốt.
Cô còn chưa cảm thấy tốt đẹp đến hai giây. Liền có một cổ lực lượng cường đại hút tới đem cô đè ép thành một đoàn, có một cổ lực lượng ấm áp túm chặt lấy cô. Cô cảm thấy hồn phách của chính mình bay lên rồi lại trở về trong thân thể, sau đó toàn thân vừa nặng vừa đau, có loại ảo giác thân thể đau đến không còn là chính mình, cũng may có một cổ ấm ấp xúc cảm giống như một dòng khí không ngừng cọ rửa thân thể của cô, tiểu cánh hoa sau khi hấp thu dòng khí lưu chuyển cũng dần dần sống lại, chậm rãi không đau nữa.
Liễu Vũ suy nghĩ, cảm giác cũng dần dần trở về, sau đó phát hiện Trương đại lão vẫn như cũ nằm trong bồn tắm, vẫn duy trì tư thế trước khi ngủ, có điểm hơi khác là, tay phải nguyên bản đặt ở chỗ bụng nhỏ, lúc này lại đặt ngang trước ngực, bàn tay hướng lên trên, nâng cô trong lòng bàn tay.
Tầm mắt của cô đối diện với đối mắt của Trương Tịch Nhan, phát hiện ánh mắt Trương đại lão còn có điểm dại ra, tựa hồ suy nghĩ còn có điểm trì độn, một bộ dáng mới vừa tỉnh dậy bộ não vẫn còn chưa khôi phục vận hành bình thường. Cô quyết đoán mà lớn tiếng dọa người, nói: “Tôi chỉ xem ô uế trên người của chị, giúp chị tẩy sạch chúng, chị lại đánh một cái nặng như vậy sao? Vừa rồi còn đem tôi đánh tan đi? Thiếu chút nữa đã đem tôi đánh chết rồi đi?” Cô nói xong, nhìn thấy Trương Tịch Nhan ngơ ngác mà nhìn cô, tựa hồ là đang suy tư.
Liễu Vũ nghĩ thầm: “Ngủ đến choáng váng?” cô hô thanh: “Trương đại lão?”
Trương Tịch Nhan ngủ thật sự rất sâu, bỗng nhiên cảm giác được trước ngực có dị, tựa hồ gặp phải đánh lén, nên xuất ra một chưởng, lại “thấy” đến tràn ngập hồng quang, phảng phất như nhìn thấy Liễu Vũ đang tiêu tán, nàng theo bản năng mà gôm số hồng quanh đang tản ra tụ lại ở trong tay, một lần nữa tụ lại.
Trương Tịch Nhan cho rằng chính mình đang nằm mơ, lại không nghĩ rằng vừa mở mắt ra phát hiện chính mình đang nâng trùng thân của Liễu Vũ.
Hoa Thần Cổ trong tay nàng, hồn cùng thân xác vẫn đang tách ra.
Trên người con sâu to cỡ ngón cái bao trùm một tầng hồn quang màu đỏ nhạt. Liền hình thể đều không có.
Trương Tịch Nhan không dám động, tiếp tục dùng chân khí bảo vệ Liễu Vũ, từng chút một đem hồn phách của Liễu Vũ dung hợp vào trong trùng thân.
Liễu Vũ tiếp tục kêu: “Đại lão? Tỉnh chưa? Ngủ đến choáng váng sao?”
Trương Tịch Nhan nhẹ giọng nói: “Không có.” Bị dọa đến choáng váng là sự thật. Nàng cúi đầu xem chính mình, cánh tay, ngực và bộ phận dưới ngực là hai màu hoàn toàn khác, bên cạnh rớt một đóng kén xác màu xanh lá, từ đó có thể biết vừa rồi Liễu Vũ đa làm cái gì, sắc mặt nàng một trận xanh rồi lại hồng luân phiên, rồi lại không biết nên nói cái gì, nghẹn nửa ngày, yên lặng mà đem Liễu Vũ thả xuống mặt đất bên cạnh, lại giơ tay bày xuống ảo trận, đem chính mình tính cả bồn tắm cùng nhau nằm ở bên trong.
Liễu Vũ nhạy bén mà cảm giác được tình huống của Trương đại lão, sợ tới mức nhanh chóng phóng tới trên cửa sổ, cô nghĩ nghĩ, lại giải thích nói: “Đại lão, tôi đối với chị không có ý gì khác, chị cứ xem như tối giúp bị lau đi dầu đen trên mặt đi là tốt rồi.”
Trương Tịch Nhan truyền đến thanh âm không nghe ra được cảm xúc, nói: “Tôi thật sự không biết Liễu đại tiểu thư lại có loại sở thích này.”
Liễu Vũ nói: “Chỉ là nhàm chán thôi, bị nhốt ở nơi này nhàm chán đến độ tôi sắp điên rồi.”
Trương Tịch Nhan nói: “Em có thể tu luyện.”
Liễu Vũ “Ha hả” hai tiếng, nói: “Tôi đọc sách liền vây, giới tử thạch của tôi có hai quyển sách rách nát không biết là ai viết, vừa dài vừa thối lại còn dày hơn cả gạch, tôi nhìn được hai trang, liền mất bảy giác.” cô nói xong, không nghe được Trương Tịch Nhan trả lời, lại kêu: “Uy, uy, đại lão, cho tôi một ít điểm tiếng động.”
Trương Tịch Nhan nói: “Hai quyển sách kia là tôi viết.”
Liễu Vũ “Ách” một tiếng, lập tức sửa miệng, nói: “Oa, hai quyển sách kia thật sự là tuyệt nhất, thông tục dễ hiểu, liền một kẻ nghiệp dư như tôi vừa học liền biết, đặc biệt là pháp thuật, một giây liền học được.” Cô nói xong quyết đoán làm Địa Tạng tới chỗ cửa sổ phùng xuống dưới. Tính, quên mất người này chắc không thích nói chuyện phiếm.
Cô mơ thấy mộng xuân, là loại việc cùng đại lão lăn giường, đánh chết cũng không thể nói, nếu thật sự nói ra e là bị đại lão đánh chết.
Bất quá, giống như hiện tại cùng đại lão ở chung, cũng không có chán ghét cùng phiền lòng như vậy. Quái quái.
B.A
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT