Cha qua đời, mẹ thản nhiên đi thêm bước nữa, để lại cho thiếu nữ Giang Nguyệt chưa được 20 tuổi một đứa một món nợ khổng lồ cùng với đứa em trai cần người chăm sóc, nuôi dạy.
Cùng đường, vào một đêm mưa gió, Giang Nguyệt quyết định tiến vào xe của Tiêu Kỳ Nhiên, mong anh sẽ cứu vớt mình.
Cô dùng toàn bộ sức lực cố gắng lấy lòng anh, nghĩ rằng có thể trở thành độc sủng của riêng anh.
Nhưng sau này cô mới biết được, Tiêu Kỳ Nhiên là một người vô tình.
Trong tim anh chưa bao giờ có hình bóng của cô.
Anh thích người thuần khiết, ngây thơ… Nhưng những năm tháng tủi nhục đã bào mòn những thứ này trong người Giang Nguyệt mất rồi.
Để rồi, cô chứng kiến anh đứng trong mưa lớn cầu xin cô quay về.
Nhưng Giang Nguyệt thờ ơ, quay đầu trốn vào chiếc ô của một người đàn ông khác che cho cô.
Giang Nguyệt: “Tiêu tổng, ai cũng thích người thuần khiết, ngây thơ hết.
Tôi cũng vậy…”