Bước chân Bác Diên bước chậm lại, hạ mắt nhìn cô chăm chú. Môi anh hơi mím, nghe giọng cô nhẹ nhàng nhắc đến quá khứ, cảm xúc khó tả dường như đang cuồn cuộn trong anh.
Cô nói – Đã lâu không gặp!
Bác Diên thu cảm xúc lại, đưa mắt nhìn về người đàn ông bên cạnh cô nói: “Văn tổng, ở đây nếu có vấn đề gì xảy ra xin mời thì liên hệ với quản lý Trần.”
Trần Tư Vân bị gọi tên, nhìn về phía hai người họ: “Văn tổng, cô.. Trì.” Cô ta cười: “Có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Văn Hạo gật đầu: “Được. Vất vả rồi.”
Anh mắt Trần Tư Vân ánh lên nét cười: “Không có gì, đây là việc tôi nên làm.”
Trì Lục không muốn đứng đây nghe bọn họ anh anh tôi tôi những lời sáo rỗng, cô nói Văn Hạo một câu rồi trở về sàn diễn của mình. Cô phân phó cho Viên Viên quay video mỗi lần cô trình diễn, cố gắng cải thiện để đạt tới trình độ hoàn hảo.
Hai bên sân khấu chữ T có rất nhiều hàng ghế dành cho khách tham dự tối nay. Mà lúc này đây, ghế bên trái sân khấu vốn không ai dám ngồi, giờ có hai người đang an vị.
Trì Lục có thể cảm giác được ánh mắt ai đó đang rơi trên người mình. Cô hơi chột dạ muốn nhìn sang nhưng thói quen nghề nghiệp khiến cô không được phép phân tâm
Sau khi giao phó toàn bộ chi tiết công việc, ngay lập tức Bác Diên và Trần Tư Vân “tùy ý” tìm một nơi ngồi xuống. Anh lướt nhìn qua sân khấu chữ T trên kia rồi dừng lại trong giây lát, sau đó lơ đãng nhìn qua nơi khác.
Di động trên tay rung lên, Bác Diên cúi đầu nhìn tin nhắn từ nhóm bạn chí cốt, còn có người tag anh.
Phó Ngôn Trí: [Nghe nói hôm nay thầy Bác vẫn đang coi show thời trang ở Giang Thành. Bạn gái tớ nhắn hỏi xem có thể nhờ vả mấy điều hay không?]
Bác Diên: [Nói.]
Phó Ngôn Trí: [Cô nàng nói bạn thân của cổ cũng đang ở show thời trang cùng với cậu, nhờ cậu giúp đỡ chăm sóc một chút.]
Khương Thần: [Bạn thân của người đẹp Quý là ai?]
Phó Ngôn Trí: [ Thầy Bác biết mà ~]
Khương Thần: […]
Bác Diên nhìn một đống tin nhắn trong group, theo bản năng ngước lên nhìn phía trên. Lúc ấy Trì Lục đã đi được ba lượt, khuôn mặt và động tác tay vô cùng thuần thục, bước chân càng thêm tự tin vững chắc đến đáng sợ.
Nhìn một lúc, Bác Diên chú ý trên chân cô là đôi giày cao gót đến hơn 10cm, trong đầu vô tình hiện lên khung cảnh của nhiều năm trước.
Trì Lục cao 178cm, đứng với Bác Diên khi không mang giày cao gót trông rất xứng đôi. Nhưng có một khoảng thời gian cô rất muốn cao thêm, chỉ cần đứng bên cạnh Bác Diên là sẽ mang giày cao gót, nhưng hết lần này tới lần khác cô đều không biết làm sao, mỗi lần mang là nửa ngày, chân cũng không thoải mái, thỉnh thoảng còn bị trầy rách cả da.
Bác Diên hết cách với cô, nói thì không nghe cũng chẳng thể khuyên bảo, chỉ còn cách tùy vào tình huống mà chuẩn bị băng keo cá nhân hoặc giày đế bằng cho cô có thể thay bất cứ lúc nào.
Lúc đó Trì Lục còn cười anh, nằm trên vai anh làm nũng, nói anh không nên nuông chiều cô như vậy, nếu một mai anh không còn bên cạnh, cô không thể tự mình gánh vác được. Bác Diên còn chưa kịp trả lời, Trì Lục lại lẩm bẩm nói là trong lòng anh có tính toán hết rồi đúng không, cố ý làm vậy để cô không thể rời khỏi anh, vừa nói cô vừa miễn cưỡng: “Được rồi, vậy cả đời này anh cột chặt với em, anh đừng có chê em vô dụng là được.”
Anh cười, nói không đâu. Trì Lục không tin, ngoéo tay bắt anh hứa.
Nhưng đến cuối cùng, cô là người cắt dây trói rồi rời bỏ anh.
–
“Á.” một tiếng, bên cạnh truyền đến tiếng thét chói tai.
Bác Diên bừng tỉnh, nhìn thấy việc có chuyện gì đó đang diễn ra bên kia, sắc mặt anh nặng nề, cáu kỉnh hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Khóe mắt anh thấy trợ lý đang đỡ Trì Lục.
Cô lắc đầu nói: “Không sao.” Cảm giác nơi mắt cá chân không tốt lắm, cô nhíu mày cố gắng xoay chân thử, có thể là bị trẹo rồi.
Bác Diên không quan tâm lời cô nói, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Từ Minh Trạch: “Còn không đi gọi bác sĩ?”
Từ Minh Trạch hoàn hồn, gật đầu liên tục: “Vâng, tôi đi liền.”
Văn Hạo nghe thấy động tĩnh bên này cũng chạy đến: “Sao vậy, chuyện gì đã xảy ra?”
Tay Trì Lục khoác lên vai Viên Viên, bình tĩnh nói: “Không sao, chỉ là bị ngã một chút.”
Nghe thế Văn Hạo không tin được nhìn cô: “Chỉ ngã một chút??”
Trì Lục: “…”
Anh ta nhíu mi, lạnh lùng hỏi: “Em là người có thể vô tình ngã một chút?”
Trì Lục cắn môi, không lên tiếng.
Bác Diên nghe thế chỉ lạnh lùng nói: “Văn tổng, làm ơn có chừng mực.”
Văn Hạo cứng họng.
Anh ta vừa định phản bác lại Bác Diên nhưng đối diện với ánh mắt đầy sát khí thì lại nhịn xuống.
“Show diễn không có y tế sao?”
Trần Tư Vân đứng bên cạnh thấp giọng lên tiếng: “Có, nhưng chân cô Trì như thế này thì hay là đến bệnh viện xem xét kỹ một chút.”
Trì Lục chầm chậm đáp: “Thật sự không sao, không kịp thời gian, sau khi show kết thúc tôi sẽ đến đó.”
Văn Hạo trợn mắt định phản bác, nhưng nghĩ tới tính cách bướng bỉnh của cô, chỉ đành nói: “Em chắc là mình ổn không?”
“Ừ, lấy chút đá chườm..”
Còn chưa dứt lời, tay Trì Lục đột nhiên bị ai đó kéo ra, cô giật mình không kịp phản ứng, Bác Diên đã cúi người bế cô lên.
Trì Lục hoảng hốt, nhân viên làm việc quanh đó cũng trừng mắt nhìn qua đây. Khuôn mặt Bác Diên vẫn không có chút cảm xúc gì, giọng nói lạnh như băng: “Đi bệnh viện.”
Mọi người đờ ra, chỉ biết máy móc gật đầu. Đến khi cả hai biến mất sau đó, đầu óc Viên Viên mới quay trở lại, thất thanh nói: “Em cũng đi.”
Họ vừa đi thì show diễn cũng im ắng hẳn. Văn Hạo nhìn ra cửa, sắc mặt lạnh đi hẳn, anh ta bất động một lúc rồi hỏi người phụ nữ bên cạnh: “Quản lý Trần, hy vọng cô sắp xếp chuyện này ổn thỏa.”
Lúc ấy Trì Lục đang đi tới lui trên sân khấu chữ T thì sau lưng có người vụt đến đụng trúng cô, nên mới xảy ra tình huống vừa rồi.
Hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của chuyện khi nãy, trong lòng Trần Tư Vân cũng nặng nề, cam kết: “Văn tổng yên tâm, tất nhiên tôi sẽ có câu trả lời.”
Văn Hạo gật đầu, nói với những người mẫu khác: “Chuẩn bị trước đi, chú ý an toàn.”
Mọi người mặc dù gật đầu hiểu rõ nhưng không thể giấu được sự tò mò trong mắt.
–
Bao lâu rồi cô chưa được ngửi thấy mùi hương quen thuộc này, Trì Lục cũng không biết nữa. Cánh tay người đàn ông đã trở nên rắn chắc, nét thư sinh trên người phai nhạt đi ít nhiều, thay vào đó là chút sự khắc nghiệt. Trì Lục ngẩng đầu, đập vào mắt cô là đường xương hàm thẳng tắp. Khoảng cách quá gần, dường như cô còn cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của anh, cảm nhận được yết hầu anh đang chậm rãi lên xuống.
Trì Lục cắn môi, bỗng chốc giật mình nhận ra hai năm cô rời xa anh, sức hấp dẫn trên người Bác Diên không chỉ giảm đi mà còn tăng thêm. Khí chất toát ra từ anh, bản thân cô đã không còn kiểm soát được.
Cũng đúng, sẽ chẳng ai dừng lại, con người luôn luôn phải bước tiếp.
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ, Từ Minh Trạch đã lái xe đến bên ngoài, dừng trước mặt hai người họ: “Bác tổng, cô Trì.”
Bác Diên bước đến hàng ghế sau, mở cửa bế cô vào, khuôn mặt vẫn không chút cảm xúc ra lệnh: “Đến bệnh viện gần nhất.”
Đường phố thông thoáng nên đến bệnh viện rất nhanh, Từ Minh Trạch tranh thủ đi xếp hàng đăng ký. Có lẽ vì thân phận của Bác Diên nên dễ dàng có được số thứ tự tốt đến mức trong lúc đợi bác sĩ đến khám, cô vẫn còn bần thần.
Bác sĩ nhìn sơ qua chân cô, mắt cá chân có chút sưng lên nhưng cũng không nghiêm trọng: “Trẹo chân, nhưng không nặng lắm.”
Có vẻ bác sĩ đã quen với những tình huống nghiêm trọng nên bình tĩnh giải thích: “Lấy đá chườm khoảng 30 phút, dùng thêm một ít thuốc giúp giảm đau và tiêu viêm…”
Bác sĩ vừa dứt lời, Bác Diên cau mày hỏi lại: “Chỉ có vậy?”
Bác sĩ: “Nếu không thì sao?”
Bác Diên nhìn mắt cá chân cô ngày một sưng đỏ lên, chân mày không ngừng chau lại: “Không cần chụp X-quang sao?”
“…”
Bác sĩ im lặng nhìn anh, hỏi lại chẳng hề nể nang: “Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?”
Bác Diên im lặng, đưa tay gãi gãi chóp mũi.
Hiếm khi thấy được Bác Diên bị người khác chặn miệng như vậy, Trì Lục buồn cười không chịu được, nhưng thấy trong đôi mắt hoa đào sâu thẳm kia chỉ có một mảng tịch mịch, cô lại không nỡ.
Vết thương không nghiêm trọng, dĩ nhiên Trì Lục không cần nhập viện.
Bác Diên không bế cô ra khỏi phòng khám nữa, Trì Lục cũng không gượng ép, níu cánh tay anh chậm chậm bước đi. Ra ngoài sảnh bệnh viện, Từ Minh Trạch đang đẩy một chiếc xe lăn cùng với túi chườm lạnh về đây: “Bác tổng.”
Bác Diên cầm lấy túi chườm, nhìn cô: “Chườm ở đây luôn?”
Mí mắt run lên, môi Trì Lục mím lại dưới lớp khẩu trang, cô cảm nhận được có nhiều ánh mắt tò mò chung quanh mình: “Vào … vào trong xe được không?”
Cô không muốn bị mọi người vây xem như khỉ đâu.
Bác Diên không nói gì, với tay đẩy xe lăn tới, ý muốn cô ngồi lên.
Trì Lục: “Tôi … tôi không muốn ngồi xe lăn.” Có thể vì chân đau nên tính tình đại tiểu thư cô che giấu rất lâu bỗng nhiên bộc phát hết ra.
Ánh mắt Bác Diên dừng lại, cúi đầu nhìn cô. Trì Lục rũ mắt, hàng lông mi tựa như lông vũ đang nhè nhẹ quét qua trái tim anh.
“Bạn trai cũ, phiền anh giúp tôi một chút.”
Hai người giằng cô đôi chút, anh cắn môi, tiếp tục bế cô kiểu công chúa vào xe. Trì Lục được như mong muốn, dựa đầu vào ngực anh, vẻ mặt thỏa mãn, không giấy được ý cười trong ánh mắt
–
Ngồi trong xe, Trì Lục không làm khó Bác Diên nữa. Cô vén gấu quần, tự lấy túi đá chườm lên mắt cá chân.
Không gian im ắng, thỉnh thoảng Từ Minh Trạch liếc mắt nhìn hai người phía sau nhưng họ biến cậu thành không khí rồi. Không chỉ là không nhìn cậu, mà còn không thèm nhìn nhau.
Trì Lục thì chườm chân. Bác Diên thì cúi đầu xem điện thoại.
Lúc xe chạy ngang qua trung tâm thương mại, Bác Diên kêu lên: “Trợ lý Từ dừng xe ở ven đường.”
Từ Minh Trạch không hỏi nhiều, tìm một chỗ trống đậu xe.
Bác Diên đẩy cửa bước ra, bỏ lại một câu: “Đợi tôi.”
Người vừa khuất, Từ Minh Trạch và Trì Lục nhìn thẳng vào mắt nhau, cậu ta cười cười chủ động: “Cô Trì, xin lỗi.”
Trì Lục lắc đầu đáp: “Lúc đó do tôi hơi thất thần.” Ở trên sân khấu chữ T vừa rồi, nếu cô không mất tập trung thì có thể tránh va chạm với người sau lưng.
Từ Minh Trạch mỉm cười, nói chuyện phiếm với cô: “Tính tình Bác tổng không tốt lắm, cô đừng để bụng nhé.”
Trì Lục nhướn mày hỏi: “Trợ lý Từ, cậu làm công việc này bao lâu rồi?”
“Gần được một năm.”
Trì Lục ngơ ngác, có chút bất ngờ: “Vậy à.”
“Vâng.” Lúc ấy ở show diễn không có mặt Từ Minh Trạch nên cậu không nghe được lời Trì Lục gọi Bác Diên là bạn trai cũ, ngẫm nghĩ rồi nói: “Trước đây Bác tổng có rời công ty một thời gian, vừa mới trở về tiếp nhận cách đây không lâu.”
Nghe vậy, mắt Trì Lục run lên.
Cô ừ nhẹ, chợt không muốn hỏi tiếp nữa.
Bên kia, Bác Diên vừa bước chân vào một cửa hàng thì Phó Ngôn Trí gọi đến.
“Ai bị trẹo chân?”
Bác Diên im lặng không đáp.
Phó Ngôn Trí khẽ cười: “Trì Lục à?”
“… Ừ”
Phó Ngôn Trí hiểu ra, cười cười nói: “Cũng đúng, nếu như không phải là Trì Lục thì cậu đâu có làm phiền tớ cái chuyện bé tí này.”
Bác Diên tiếp tục im lặng.
Phó Ngôn Trí không cười nhạo nữa, đạo đức nghề nghiệp bác sĩ đột nhiên trỗi dậy, hỏi mấy câu: “Nặng không? Bác sĩ bên đó nói sao?”
“Chườm đá, lấy ít thuốc.”
Phó Ngôn Trí nheo mắt, nhận ra giọng nói anh có chút nghi ngờ: “Cũng tốt, bị trẹo chân có thể giải quyết như vậy.”
Bác Diên cau mày: “Cậu chắc chắn là không cần chụp X-quang?”
“… Cũng đâu phải là gãy chân.” Phó Ngôn Trí không nói nên lời: “Thời gian đầu bình thường sẽ chườm lạnh, đến tối sau khi uống thuốc thì dùng khăn lông chườm nóng.”
Bác Diên: “Ừ.”
Phó Ngôn Trí cười nhẹ: “Điều cuối cùng, hạn chế đi lại.”
Bác Diên đáp lời, im lặng mấy giây: “Nếu như đi lại thì hậu quả thế nào?”
Phó Ngôn Trí ngẩn người, nghe ra được chút gì đó: “Ý cậu là cô ấy tối nay còn đi catwalk?”
“Ừ.”
Mặc dù hai người đã chia tay, nhưng xem ra không ai hiểu rõ con người Trì Lục bằng Bác Diên cả. Chỉ cần chân cô chưa gãy đến mức bó bột, thì show tối nay cô chắc chắn sẽ trình diễn, thậm chí đến cuối chương trình cũng không để lộ chút sơ hở.
Phó Ngôn Trí im lặng thở dài: “Chườm lạnh lâu chút, tiện thể gửi tớ xem toa thuốc của bác sĩ luôn.”
Bác Diên: “Cám ơn.”
Phó Ngôn Trí nhướng mắt cười trêu chọc: “Ối dào, tớ đang giúp bạn thân của Thanh Ảnh, chứ có phải giúp cậu đâu.”
Bác Diên: “Cút.”
“Này, khoan.” Phó Ngôn Trí hiểu được lời nói bóng gió của bạn gái, dặn thêm: “Trì Lục giờ đi lại khó khăn, nếu được thì cậu để ý trông nom chút. Thanh Ảnh nói chờ cậu về sẽ bao một chầu.”
Cúp điện thoại, Bác Diên bước vào tiệm giày. Chưa tới năm phút, trên tay xách theo một đôi giày, khuôn mặt vô cảm bước ra khỏi nơi đó.