Đến tối Trì Lục ra ngoài với Viên Viên mới phát hiện đã rơi mất mũ và mắt kính. Về nước nên cả hai đều muốn đi ăn lẩu dù tối mai Trì Lục có sự kiện catwalk cũng thể ăn nhiều được, nhưng do quá thèm, coi như là đi theo Viên Viên ngửi mùi lẩu ngon thôi cũng cảm thấy thỏa mãn.
Viên Viên nhìn dáng vẻ cô cầm điện thoại chuẩn bị bước ra khỏi cửa, dở khóc dở cười nói: “Chị Trì Lục chờ chút, em đi lấy mũ và khẩu trang cho chị”
Trì Lục nói: “Không cần đâu, em bấm thang máy đi, chị đi lấy cho”
Vừa nói cô vừa đi về phía bàn chuyên dùng để phụ kiện. Tới gần, cô nhìn xuống những món đồ để trên đó, lông mày cau lại.
–
Vào thang máy Viên Viên quay đầu nhìn cô: “Chị Trì Lục, sao lại đội chiếc mũ không hợp với bộ trang phục này chút nào vậy?”
Theo thói quen nghề nghiệp lâu nay, đối với trang phục và phụ kiện Trì Lục luôn luôn có yêu cầu rất cao. Mỗi một bộ quần áo trên người đều được cô phối hợp độc đáo với giày, túi xách hoặc mắt kính.
Trì Lục thấp giọng nói: “Chắc rơi chỗ người khác rồi.”
“Dạ?” Viên Viên trợn mắt nhìn cô: “Văn tổng ạ?”
Nghe vậy, Trì Lục lạnh lùng liếc mắt: “Chuyện này dính dáng gì tới Văn tổng?”
Viên Viên: “…”
Cô nhóc trầm mặc, thấp giọng nói: “Không ạ, em đoán thôi.”
Trì Lục ngừng lại, hiểu ý của cô. Suy nghĩ một chút, cô nghiêm túc nói: “Viên Viên, không được đem chuyện của chị gán lên người Văn tổng, bọn chị không có kết quả đâu.”
“Tại sao?” Viên Viên tò mò nhìn cô: “Văn tổng tốt tính lắm.”
Xem ra đối với cô nàng trợ lý này Văn Hạo là người tốt. Lớn lên anh ta khá giỏi, tính tình ôn hòa, có tiền lẫn tài hoa, quan trọng nhất là đối xử với Trì Lục rất tốt. Hơn một năm Viên Viên làm trợ lý, cảm nhận được Văn Hạo luôn yêu thích và bảo vệ Trì Lục.
Nghe Viên Viên nói thế, mí mắt Trì Lục cũng không động đậy, nhàn nhạt nói: “Tốt là một chuyện, nhưng bọn(1) chị chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới.”
Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhiều lắm thì chỉ có thể xem như bạn bè cùng nhau ăn vài bữa cơm.”
Viên Viên chỗ hiểu chỗ không, gật đầu: “Vâng em hiểu rồi.” Cô ấy im lặng vài giây rồi hỏi tiếp: “Mà chị Trì Lục này, chị có người mình thích phải không?”
Trì Lục thẫn thờ, đột nhiên nghĩ đến Bác Diên. Cô vô thức nâng khóe môi, giọng điệu nhu hòa trả lời: “Ừ.”
Chỗ ăn lẩu không xa, bên cạnh còn có vài quán rượu. Lúc hai người đến nơi thì không đông khách, Viên Viên đến một góc khuất vắng người rồi ngồi xuống cùng Trì Lục: “Nơi này chắc không bị ai phát hiện đâu.”
Trì Lục nhìn vẻ mặt lo lắng của cô nhóc mà phì cười: “Thấy thì sao, người mẫu không được đi ăn lẩu à?”
Viên Viên nhìn cô, hết nói nổi: “Chị Trì Lục, em đang lo lắng biết đâu có fan hâm mộ chị rồi kéo tới đây chụp hình ký tên đủ thứ thì làm sao?”
Trì Lục: “..”
Cô cầm tách trà phục vụ mới đưa nhấp một ngụm, lúc này mới thong thả nói: “Em nghĩ nhiều quá rồi.”
Mặc dù cô có chút tiếng tăm, nhưng so với một người mẫu được trang điểm kỹ càng và cá tính mỗi khi xuất hiện trên bìa tạp chí thời trang, cô bây giờ trông rất bình thường, có gặp được người hâm mộ cũng chưa chắc nhận ra.
Viên Viên lắc đầu nói: “Em cảm thấy không nên nói gì nữa”. Cô ấy đè thấp giọng: “Nhưng mà chị Trì Lục, chắc chị không quên mình là người có mười triệu lượt theo dõi trên weibo đâu ha?”
Trì Lục cố chấp không nghe (*), chậm rãi ung dung nói: “Một nửa trong đó là tài khoản ảo.”
(*) Gốc là 油盐不进 – dầu muối không vào. Chỉ những người cố chấp, không nghe lời khuyên, không nhận sự đánh giá hay ý kiến của người khác – theo tangthuvien.
Viên Viên cứng họng.
Hai người đấu võ mồm, bầu không khí chung quanh rất thoải mái.
Đối với Trì Lục, Viên Viên không chỉ là người trợ lý nhỏ, cũng có thể xem như bạn bè. Thời gian làm việc bên ngoài, cả hai đều lấy thân phận bạn bè ở chung với nhau.
Trì Lục không thể ăn lẩu cay, không ăn được tinh bột. Trong khi chờ món ăn thì chỉ có thể ăn chút rau xanh, tạm thời không ăn nhiều. Cô nhai hai miếng thì dừng lại, dời sự chú ý lên điện thoại di động.
Quý Thanh Ảnh biết được cô để quên đồ ở chỗ Bác Diên, ngay lập tức nhắn tin nhiều chuyện: [Khi nào thì cậu định qua bên đó lấy đồ lại?]
Trì Lục nhìn tin nhắn, chậm rãi gõ xuống mấy chữ: [Đang đợi cậu giúp tớ hỏi trợ lý cách thức liên lạc.]
Quý Thanh Ảnh: […]
–
Trên tầng cao nhất của khách sạn, căn phòng sang trọng mơ hồ truyền ra giọng nam trầm thấp.
Bac Diên đồng ý để Từ Minh Trạch từ chối buổi hội nghị sáng mai, nhưng lại mở buổi họp dài qua video. Anh nghe quản lý chuyên môn báo cáo hạng mục, mắt liếc tài liệu trong tay, vẻ mặt khó đoán.
Từ Minh Trạch ngồi xéo ở đối diện, quan sát thấy ánh mắt Bác Diên thỉnh thoảng sẽ dừng lại chỗ mũ và mắt kính cách đó không xa. Trong thoáng chốc, tâm tình của cậu có chút phức tạp.
Cuộc họp kết thúc, Từ Minh Trạch nhìn về phía máy tính hỏi người đàn ông: “Bác tổng, tôi cho người đem bữa tối tới đây ạ?”
Bác Diên ừ một tiếng: “Nói trợ lý Trần phụ trách show diễn gọi điện cho tôi.”
Từ Minh Trạch gật đầu.
Sau khi cậu ta ra ngoài, Bác Diên giơ tay xoa xoa mi tâm. Anh dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi đôi phút, đột nhiên Từ Minh Trạch vội vàng từ ngoài mở cửa vào.
“Bác tổng.”
Bác Diên mở mắt nhìn cậu ta, cổ họng có chút khó chịu vì không uống nước, lên tiếng: “Chuyện gì?”
Từ Minh Trạch hạ giọng, nhìn anh nói: “Cô Trì mới gọi cho tôi, hỏi xem đồ của cô ấy có phải bỏ quên trên xe chúng ta không?”
Bác Diên thoáng sững người, ánh mắt bén nhọn rơi trên người cậu ta.
“Gọi cho cậu?”
Từ Minh Trạch lúng túng mấy giây mới có phản ứng: “Đúng vậy, cô Trì không hỏi số điện thoại của ngài, mà lại gọi thẳng cho tôi.”
Nghe xong Bác Diên tự cắn môi dưới. anh ta quét mắt nhìn về một hướng nào đó, lạnh giọng nói: “Nói cô ấy tự mình tới lấy.”
“Được ạ” Ánh mắt Từ Minh Trạch sáng lên, nói tiếp: “Vậy đồ ăn tối được chuẩn bị, có cần thêm một phần không ạ?”
Bác Diên chỉ quét mắt lạnh lùng nhìn qua.
–
Nửa giờ sau, Trì Lục ăn mặc hoàn chỉnh xuất hiện ở phòng cao nhất. Đến nơi, cô đạp giày cao gót trên mặt thảm, từ từ đi vào trong.
“Trợ lý Từ?”
Phía ngoài có âm thanh truyền đến, Từ Minh Trạch cũng không dám nhìn sắc mặt Bác Diên như thế nào, ho khan một tiếng, xoay người đi về hướng cửa lớn bên kia.
“Cô Trì, bên này”
Trì Lục nhìn cậu ta, cong môi: “Xin lỗi cậu, muộn thế này còn đến đây làm phiền.”
Từ Minh Trạch: “…”
Cậu ta cũng muốn đáp lại cô cho hợp lẽ, nhưng sợ Trì Lục nói thêm vài câu nữa thôi thì tự hỏi không biết ngày mai cậu ta còn thấy được mặt trời mọc hay không.
“À, Bác tổng đang đợi cô bên trong.”
Trì Lục cười cười, nói cám ơn. Cô đi vào trong hai bước, ngước mặt lên đã thấy ngay người đàn ông với đôi mắt câu người kia.
Trì Lục dừng một lát, lên tiếng: “Bác tổng.”
Bác Diên không lên tiếng, ánh đèn bị phóng đại trong đôi mắt hoa đào kia rơi trên người cô.
Lúc nhận được hồi âm từ trợ lý Từ, Trì Lục đang trang điểm. Thực ra cô nghĩ, nếu như Bác Diên không đồng ý để cô lên đây cô nên giải thích thế nào, nhưng Trì Lục vẫn đánh cuộc một lần, cuối cùng cũng thắng.
Cô vừa dặm lại lớp trang điểm, so với lúc chiều ra ngoài coi như còn chút sắc sảo, son nước làm hồng lên đôi môi mật ngọt, càng làm cô thêm phần trẻ trung của thiếu nữ. Quần áo trên người không quá tùy tiện nhưng vẫn có chút ý tứ. Dáng người Trì Lục rất đẹp, khuôn mặt trái xoan, sống mũi cao kèm với đôi mắt hoa đào, không tính là quá tinh xảo nhưng tất cả phối hợp lại tạo nên nét đẹp và sức quyến rũ riêng, lại có chút tươi trẻ hoạt bát trên gương mặt tinh tế ấy.
Trì Lục nhìn thẳng vào đôi mắt anh, có thể cảm nhận được sự quan sát lạnh nhạt trong đôi mắt ấy. Cô mím môi, dời mắt sang nơi khác, thấy được cách đó không xa là bàn thức ăn, trên đó bày biện các món ăn nóng hổi vẫn còn bay khói trắng.
Trong tình huống này, Trì Lục sẽ không huyễn hoặc bản thân rằng anh chuẩn bị mọi thứ là vì cô. Nhìn chằm chằm vài giây, cô cố gắng kéo mắt trở về trên người Bác Diên: “Bác tổng, anh để tôi lên đây làm gì?”
Bác Diên nhìn cô, ánh mắt rõ ràng là sự lạnh nhạt: “Mang đồ của em đi.”
Trì Lục ngẩn người, bất ngờ không kịp phòng bị lùi về sau một bước. Từ trước đến giờ, cô chưa từng thấy Bác Diên không nể mặt cô như thế.
Trong nháy mắt, cô cảm nhận được là anh không muốn thấy mình, tự mím môi cười, thấp giọng trả lời: “Xin lỗi, làm chậm trễ thời gian của Bác tổng rồi.”
Trì Lục cũng không do dự: “Tôi đi ngay.”
Nói xong cũng không đợi Bác Diên phản ứng, cô cầm mũ và mắt kính trên bàn xoay người rời đi.
Từ Minh Trạch đang đứng ở ngoài, suy nghĩ thấy hai người nhất định cần thời gian ôn chuyện, cậu ta có nên tranh thủ chút ra ngoài lấp cái bụng rỗng chút không. Tay đang cầm điện thoại định nhắn tin thông báo cho Bác Diên một tiếng, thì một cơn gió thổi ngang qua mặt, bóng người từ bên trong chạy ra.
Tay Từ Minh Trạch run lên, cậu ngây ngốc đứng nhìn bóng lưng Trì Lục mất hút nơi góc thang máy. Một giây sau, cậu trợn to mắt.
–
Trì Lục nhìn trong thang máy xuất hiện bóng dáng người phụ nữ, có chút bất ngờ. Trần Tư Vân thấy Trì Lục thì cũng sửng sốt đôi chút, cô ta nhìn lên số tầng trên bảng điện tử, cúi nhìn Trì Lục, đeo túi xách bước ra khỏi thang máy.
Tầng cao nhất này chỉ có một phòng, cửa thang máy hai bên vẫn có bảo vệ đứng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Trì Lục biết người phụ nữ này là tới tìm ai.
–
Đêm nay, Trì Lục nằm mơ thấy vô số điều lạ lùng.
Trong giấc mơ mọi thứ đều hỗn loạn, có khung cảnh cô ở cùng với Bác Diên, cũng có cảnh tượng lúc cha mẹ cô qua đời, còn có rất nhiều âm thanh vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, tất cả tràn ngập trong đầu cô.
Khi tỉnh lại, trời đã sáng.
Trì Lục nằm trên giường, trơ mắt nhìn trần nhà, mất một lúc lâu sau cô mới ổn định tâm trạng rời giường. Do buổi tối nay có buổi catwalk, Trì Lục ăn sáng xong ngay lập tức đến chương trình để tập luyện. Đây vốn là thói quen của cô, cho dù là rất quen thuộc với sàn diễn nhưng cô sẽ đến sớm làm quen, ghi nhớ mỗi vị trí đặt máy quay, để khán giả bên dưới thông qua ống kính có thể thấy được show diễn tốt nhất.
Lúc Văn Hạo đến, cô đã đi tới lui rất nhiều lần. anh ta liếc thấy vành mắt đen của Trì Lục, quan tâm hỏi: “Tối qua lại mất ngủ sao?”
Tinh thần Trì Lục có chút sa sút, chứng mất ngủ của cô khá nghiêm trọng, thường thì ngủ không đủ. Cô lạnh nhạt đáp một tiếng: “Một chút.”
Văn Hạo cau mày: “Tối nay mấy giờ bay?”
Trì Lục mất một chút mới kịp phản ứng: “Hai giờ.”
Văn Hạo tính toán thời gian, thấp giọng hỏi: “Thật sự không tham gia buổi tiệc với anh à?”
Sau show diễn thời trang có một buổi tiệc, những người tham dự đều là nhân vật tai to mặt lớn, có liên quan chặt chẽ đến giới thời trang của họ. anh ta muốn Trì Lục tham dự, thứ nhất là có ý định để cô làm bạn gái anh ta, nhân tiện tuyên bố chủ quyền, thứ hai cũng để giới thiệu tài nguyên tốt cho cô, người mẫu và minh tinh đều giống nhau, cần có kẻ chống lưng.
Trì Lục đang muốn từ chối, khóe mắt chú ý tới hình ảnh người đàn ông và phụ nữ cách đó không xa.
Phát hiện ánh mắt của cô, anh ta nhìn sang, hỏi: “Em trước kia là có quen biết Bác tổng đúng không?”
Trì Lục: “Ừ biết.” Cô chỉ vào người phụ nữ bên cạnh Bác Diên, tò mò hỏi: “Cô ấy là ai?”
Văn Hạo rời mắt khỏi người cô, thấp giọng nói: “Người phụ trách quản lý show thời trang lần này ở Giang Thành, Trần Tư Vân.”
Trì Lục: “À.”
Cô đột nhiên cười một tiếng, chân mày cũng nhướn lên: “Tiệc tối nay là hai người họ cũng tham dự?”
Văn Hạo: “Nếu không có gì thay đổi thì đúng vậy.”
Trì Lục gật đầu một cái, nhìn qua Bác Diên cùng Trần Tư Văn một lúc khiến khóe môi nâng lên, nhả ra mấy chữ: “Vậy em tham gia.”
Văn Hạo: “…”
Cô suy nghĩ rồi nhìn về phía Văn Hạo, nói thẳng ra: “Em đến vì Bác Diên, anh có chắc là vẫn muốn dắt em theo?”
Văn Hạo nghẹn lời, nhàn nhạt nói: “Sau này những lời như vầy, có thể không cần nói với anh.”
“Vậy sao được.” Trì Lục cúi đầu cười cười: “Em nên nói rõ ràng chuyện này sớm hơn, tránh tạo sự hiểu lầm.”
Cô hất cằm về hướng hai người vừa nãy, chậm rãi nói: “Anh ấy là bạn trai cũ của em.”
Vừa đúng lúc Bác Diên và Trần Tư Vân đứng gần đó, nghe cô nói thế khiến ánh mắt anh trầm xuống, nhìn về phía Trì Lục.
Cô cũng không lúng túng, thoải mái đáp lại ánh mắt anh, mở miệng nói: “Đã lâu không gặp nha thầy Bác.”