Dịch Cẩn Đình đi đến phòng bệnh, nhìn thấy Dịch Chính Hoàng đang ngồi gục trên ghế dài ngoài hành lang. Lúc này, ông ta cúi thấp đầu, hai tay đỡ lấy cái cằm, không biết suy nghĩ điều gì.
Cửa ra vào cũng đã đổi vệ sĩ, thấy Dịch Cẩn Đình muốn đi vào thì giơ tay ngăn lại: “Thiếu gia.”
“Cút.” - Dịch Cẩn Đình trầm giọng nói.
Nghe giọng của Dịch Cẩn Đình, Dịch Chính Hoàng sửng sốt một chút, đứng lên gọi: “Cẩn Đình.”
Nhưng Dịch Cẩn Đình cũng không đáp.
Vệ sĩ không mở cửa, đưa mắt nhìn Dịch Chính Hoàng.
Ông ta thở dài: “Để thiếu gia vào đi.”
Vệ sĩ lúc này mới tránh sang một bên: “Thiếu gia, mời vào.”
Dịch Cẩn Đình không thèm liếc mắt một cái, bước vào phòng và đóng cửa lại.
Nhìn thấy cánh cửa đóng lại, Dịch Chính Hoàng tâm tình trầm trọng nhắm mắt lại,có lẽ ông mang người của Cẩn Đình đuổi đi, hắn sẽ lại càng ghét ông hơn.
Bên trong phòng bệnh, Diệp Minh Châu nghe tiếng bước chân đi vào, bà nằm đó không mở mắt, giọng điệu khó chịu: “Ra ngoài.”
Dịch Cẩn Đình dừng lại một chút, rồi lại bước đến giường bệnh.
Diệp Minh Châu có chút khó chịu, quay đầu lại mắng: “Tôi đã bảo anh ra ngoài… a, Cẩn Đình.”
Dịch Cẩn Đình gật đầu: “Ừm.”
Diệp Minh Châu muốn ngồi dậy nhưng không có chút sức lực, cánh tay bị băng bó cực kỳ khó chịu.
“Mẹ cứ nằm nghĩ ngơi đi.”
Diệp Minh Châu gật đầu: “Cẩn Đình, mẹ muốn nói với con một chuyện.”.
“Ừm, mẹ nói đi.”
“Mẹ muốn ly hôn.” - Diệp Minh Châu không do dự nói.
Dịch Cẩn Đình có chút kinh ngạc nhìn Diệp Minh Châu, chuyện này thật nằm ngoài dự đoán của anh.
Qua mấy giây, Dịch Cẩn Đình mới hỏi lại: “Nghĩ kỹ chưa?”
Diệp Minh Châu gật đầu cười khổ: “Kỳ thực chuyện này cũng không cần phải suy nghĩ, như vậy là tốt nhất. Mẹ sống buồn cười nhiều năm như vậy, sai lầm nhiều năm như vậy. Bây giờ muốn sửa chửa sai lầm, dù là hơi chậm nhưng cũng không quá muộn, đúng không?”
Dịch Cẩn Đình lại nói: “Ông ta nói gì?”
“Ông ấy không đồng ý.”
Dịch Cẩn Đình cau mày, chuyện này cũng vượt quá kỳ vọng của anh, dù sao như vậy cũng phần nào an ủi mẹ anh.
Dịch Chính Hoàng… cũng có một ngày này.
Thật may Dịch Cẩn Đình không bõ lỡ Cố An Hi đến 30 năm.
“Ông ấy nói về sau muốn sống thật tốt với mẹ.” - Diệp Minh Châu tràn đầy chua xót nói: “Nếu là trước kia, dù biết trong lòng ông ta có người khác, mẹ cũng là rất vui. Thế nhưng, sau chuyện hôm qua, mẹ không thể như xưa được nữa.”
Dịch Cẩn Đình trầm ngâm một lát lại nói: “Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình. Đây là hôn nhân của mẹ và ông ấy, con không ý kiến.”
Sau đó lại nói: “Nếu mẹ nhất quyết ly hôn, cuộc sống sau này của mẹ không phải lo lắng, vì có con. Nhưng mẹ hãy nghĩ thật kỹ, mẹ có muốn cuộc sống như vậy không?”
Diệp Minh Châu chỉ trầm mặc và rơi nước mắt.
Ly hôn và sống một mình, cuộc sống như vậy bà không muốn một chút nào.
Bà biết nói ra câu ly hôn là sự bóc đồng nóng giận, nhưng sau khi Dịch Chính Hoàng nói ra như vậy, bà thật hối hận vì sự liều lĩnh của mình.
Hận, có hận. Nhưng một cái tình yêu 30 năm nó lại trở thành chấp niệm, khó có thể phai nhạt.
Khi bà thất vọng đến cực điểm thì ông trời lại quẳng cho bà miếng bánh mà bà mong đợi ba mươi năm qua.
Bây giờ chính là dằn co giữa ly hôn và không ly hôn, con người thật là mẫu, là muốn ly hôn nhưng vẫn là không cam lòng.
Khóc một trận, Dịch Cẩn Đình cũng không sốt ruột, lặng lẽ lấy khăn giấy cho bà lau nước mắt.
Đến một lúc, Diệp Minh Châu do dự một chút: “Cẩn Đình… trong lòng con sẽ xem thường mẹ sao?”
Dịch Cẩn Đình nghe vậy liền biết bà đang hỏi đến chuyện năm đó Dịch Chính Hoàng say, anh nghiêm túc nói: “Không, lúc đó mẹ chuyện gì cũng không biết.”
Dịch Cẩn Đình luôn là kẻ kiệm lời với tất cả mọi người trừ Cố An Hi. Nếu không anh sẽ nhất định nói rằng anh không trách bà, thậm chí còn cảm ơn bà, nếu bà không cưới Dịch Chính Hoàng thì anh cũng không xuất hiện, anh cũng sẽ không được gặp Cố An Hi.
Hốc mắt Diệp Minh Châu đỏ bừng, ít nhất cũng có người ở bên cạnh bà: “Cẩn Đình, công ty nhiều việc, con về trước đi, mẹ muốn ở một mình.”
Dịch Cẩn Đình nhìn Diệp Minh Châu, nhớ lại lời đêm qua Cố An Hi nói, chỉ cần người đàn ông của mình quay đầu, phụ nữ sẽ dễ dàng tha thứ.
“Ừm, vậy mẹ nghĩ ngơi đi, mai con lại vào.”
Anh bước ra khỏi cửa, anh nhìn thấy Dịch Chính Hoàng vẫn ngồi đó, anh không khỏi cau mày.
Dịch Chính Hoàng muốn gọi Dịch Cẩn Đinh một tiếng, nhưng nhìn con trai có vẻ không chào đón nên đành im lặng.
“Ông có thể ở lại đây, nhưng tôi có một điều kiện.”
Dịch Chính Hoàng có chút khó hiểu? Ý của Cẩn Đình là gì? Đồng ý cho ông chăm sóc Minh Châu.
“Đừng làm bà ấy không vui. Nếu ông không làm được, hãy rời đi ngay.”
Dịch Chính Hoàng vui mừng nói: “Yên tâm, ba sẽ chăm sóc tốt mẹ con.”
Dịch Cẩn Đình cũng không trả lời, quay đầu hướng thang máy rời đi.<code> Hai tuần sau… Dịch gia. Diệp Minh Châu đã xuất viện trở về Dịch gia, nhưng là ngủ chia phòng, tạm thời bà còn suy nghĩ thêm về việc ly hôn. Ăn cơm tối xong, Dịch lão gia tử ngồi ở phòng khách nhìn Dịch Chính Hoàng và Diệp Minh Châu nói về thông tin Cố An Hi mang thai, vì trước kia quá nhiều chuyện xảy ra, nên vẫn chưa có thời điểm thích hợp. “Vấn đề là hiện tại An Hi chính là đối tượng bảo hộ cẩn trọng nhất của gia tộc ta, các người đừng làm con bé không vui. Đây chính là cảnh cáo của ta, nếu ai chọc con bé không vui, chính ta sẽ trừng trị cho dễ nhìn, đều nghe rõ?” Diệp Minh Châu mím môi, mặt đầy xấu hổ. Dịch Chính Hoàng ho nhẹ một tiếng: “Ba, sẽ không.” Dịch lão gia tử hừ lạnh: “Đó là điều đương nhiên. Bây giờ An Hi mang thai, tình cảm vợ chồng hai đứa đang rất tốt, hôn lễ của bọn chúng, ta cũng đang tính toán, ta muốn mau chóng làm một cái hoành tráng nhất, bằng không, là ủy khuất cho con bé.” Dịch gia là gia tộc giàu có, Dịch Cẩn Đình lại là người thừa kế, nếu không có hôn lễ, người khác sẽ châm biếm, chủ yếu là ông muốn cho tất cả mọi người biết cháu dâu nhà họ Dịch là ai. Diệp Minh Châu không ngăn cản như trước kia, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, bà còn tư cách gì để phản đối, bây giờ bà chỉ mong Cố An Hi có chút ấn tượng tốt với bà, để sau này bà có thể được bồng bế cháu. Dịch lão gia tử nhìn về phía Diệp Minh Châu: “Minh Châu, con và An Hi có một chút chuyện kia, con nên tỏ thái độ trước. Ta không cần con phải hạ mình xin lỗi, nhưng nếu có thể thì hãy chân thành xin lỗi. Hoặc có thể làm điều gì đó, như là chuẩn bị đám cưới. Con hiểu ý ta chứ?” Diệp Minh Châu gật đầu: “Ba, con đã hiểu.” Nói xong, Dịch lão gia tử cũng đi lên lầu. Lục Đình Phong núp ở trên lầu nghe thấy chuyện mỹ nhân mang thai con của cậu, nghĩa là nhóc sắp được làm anh trai, Dịch gia sẽ có thêm một thành viên. Cậu nhóc về phòng liền suy nghĩ xem con của mỹ nhân là một cái muội muội hay đệ đệ. Lục Đình Phong có chút ghen tỵ với em bé, sinh ra liền họ Dịch, lại có baba và mami bên cạnh, không như nhóc, mang họ Lục, lại là một cái không cha không mẹ. Bạch Kim Thượng Uyển. Sau khi ăn cơm tối xong, Cố An Hi liền bị Dịch Cẩn Đình lôi kéo đi dạo trong khu vườn nhỏ. Mấy ngày nay Dịch Cẩn Đình đọc sách về cách chăm sóc phụ nữ mang thai rất nhiều, sách nói bà bầu nên vận động hợp lý sẽ tốt hơn. “Hôm nay ông nội đến, mang cho em rất nhiều đồ.” - Cố An Hi vừa đi vừa nói: “Ông còn nói vài ngày nữa sẽ mang đến thêm.” Lúc này bụng Cố An Hi đã có chút nhô lên, mặc chiếc váy bầu rộng thoải mái. Dịch Cẩn Đình gật đầu: “Cứ nhận thôi, ông ấy quan tâm đến em.” - nói xong Dịch Cẩn Đình khẽ hừ hừ: “Ông ấy chưa bao giờ quan tâm anh như vậy.” Cố An Hi bật cười: “Anh ghen tỵ à?” Dịch Cẩn Đình cười lạnh: “Anh? Em cảm thấy có thể sao?” Cố An Hi bĩu môi: “Tất nhiên a, vì bây giờ ông nội nói em chính là nóc nhà. Em cũng cảm thấy mình chính là nóc nhà, làm sao bây giờ?” Dịch Cẩn Đình nhìn Cố An Hi một cái: “Muốn tạo phản à?” Muốn làm nóc nhà? Ha…anh biết làm sao bây giờ? Cô gái mà anh yêu rất nhiều năm trước bây giờ lại là mẹ của con anh. Cho dù bây giờ cô ấy muốn trèo lên mái nhà anh cũng phải giúp cô ấy mang thang. Dịch Cẩn Đình dừng lại, bàn tay Cố An Hi đang nắm tay anh kéo về trước một khoảng, anh lấy điện thoại ra chụp phía sau lưng cô và anh đang nắm tay anh. Bức ảnh chỉ là Cố An Hi nghiêng mặt, bàn tay đan lấy tay Dịch Cẩn Đình. Anh đưa bức ảnh lên mạng xã hội chú thích: “Nóc nhà của tôi.” Chỉ hai giây sau, Lâm Tiêu liền bình luận: “Cậu lên chức ba?” Dịch Cẩn Đình chỉ trả lời Lâm Tiêu: “Ừ.” Sau chưa đầy 30 phút, tin tức Dịch phu nhân của Dịch gia mang thai, chuẩn bị sinh ra trưởng tử cho Dịch gia khiến bao nhiêu cô gái ghen tỵ. Một người mạnh mẽ như Dịch Cẩn Đình, cũng chịu để vợ mình làm nóc nhà. Trong phòng ngủ, Cố An Hi nằm trên giường đọc tin tức vô cùng thích thú, thậm chí khóe môi còn nhếch lên nụ cười. Dịch Cẩn Đình tắm xong bước ra ngoài liền hỏi: “Em đang xem cái gì?” Cố An Hi giơ điện thoại lên: “Xem nóc nhà của Dịch tổng.” “Có hài lòng không?” - Dịch Cẩn Đình nhếch môi. Cố An Hi gật đầu: “Rất hài lòng.” - Sau đó nắm lấy tay anh, nháy mắt: “Anh không sợ các cô gái đọc thân sẽ tan mộng khổ sở sao?” “Bọn họ tốt nhất đừng quan tâm tới anh.” - Dịch Cẩn Đình nhìn cái nháy mắt của Cố An Hi liền toàn thân nóng bừng: “Chỉ cần Dịch phu nhân quan tâm anh là đủ.” Cố An Hi cảm thấy có chút nguy hiểm: “Nhị ca, chúng ta… đi ngủ thôi.” Dịch Cẩn Đình cúi đầu, ôm lấy gương mặt Cố An Hi, nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Muốn ban thưởng.” “Ban thưởng?” - Cố An Hi xấu hổ đến đỏ mặt. Ngón cái nóng hổi sờ lên môi cô, càng lúc càng tham lam hơn, gương mặt anh lại gần mặt cô, chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở phả ra nóng hổi. “Ừm… nhị ca, chúng ta…ưm…ưm…” Bờ môi Dịch Cẩn Đình chặn lại lời nói của Cố An Hi, nụ hôn rất dài, nhẹ nhàng ôn nhu, miên man không dứt. Cho đến khi Cố An Hi bị anh đặt dưới thân mới vô cùng hốt hoảng: “Nhị ca… em bé…” Dịch Cẩn Đình cắn nhẹ vào tai Cố An Hi dụ dỗ: “Bảo bối, đừng sợ… anh sẽ nhẹ nhàng.” Cố An Hi cơ thể nóng hổi, giọng nói anh thỏ thẻ trong tai vô cùng ngứa ngáy. Toàn thân dâng lên phản ứng mãnh liệt. Vào buổi tối, căn phòng ngủ chính ở Bạch Kim Thượng Uyển tràn ngập tiếng thở dốc cùng hương vị tình yêu ngọt ngào… So với sự hạnh phúc và ngọt ngào ở Bạch Kim Thượng Uyển, ở một ngôi nhà cách đó hơn 20km không khí không mấy tốt đẹp. Mộ Tuyết đọc tin tức xong, khuôn mặt u ám, toàn thân tràn ngập sự tức giận sâu sắc. Hàn Minh Hiên say khướt đang ngồi trên mặt đất, tựa vào ghế sô pha, trong tay cầm một chai rượu, trên mặt đất có vô số vỏ rượu, xem ra hắn ta đã uống rất lâu rồi. Mộ Tuyết nhìn thấy bộ dạng lôi thôi lếch thếch của Hàn Minh Hiên thì càng tức giận hơn. “Anh ngoại trừ uống rượu cả ngày, còn có thể làm được cái gì?” Gương mặt Hàn Minh Hiên không thay đổi: “Vậy cô nói ngoài uống rượu, tôi có thể làm cái gì?” - hắn ngẩng đầu, nhìn Mộ Tuyết: “Là ai chọc cô nổi giận?” Mộ Tuyết hừ lạnh: “Anh biết không? Dịch Cẩn Đình và Cố An Hi có con.” Nghe vậy, gương mặt bất cần của Hàn Minh Hiên có chút thay đổi, nhưng rất nhanh trở về lãnh đạm: “Bọn họ đã kết hôn, có con cũng là… bình thường.” Một điều rất bình thường, vì sao hắn lại cảm thấy rất khó chịu. Nghĩ đến cô gái mà anh yêu thích lại sinh con cho người đàn ông khác, người đó lại là Dịch Cẩn Đình, điều này làm sao có thể bình thường được. Mộ Tuyết giật lấy chai rượu trong tay hắn uống một hơi cạn hết, sau đó ném mạnh vào góc tường. “A…a.a.a…..” Mộ Tuyết ngẩng đầu lên cười rất lớn, nhưng khóe mắt không ngừng rơi nước mắt. Hàn Minh Hiên nhìn chằm chằm cô ta mà không nói gì. Cho đến khi Mộ Tuyết ngừng người, Hàn Minh Hiên mới cười nhạt: “Không cam lòng, cảm thấy ủy khuất, tin tức liên quan đến hắn, khiến cô kích động như vậy.” Mấy ngày qua, hắn và Mộ Tuyết thường xuyên phát sinh quan hệ. Là say cũng được hay là hắn muốn làm cái gì đó để quên đi cũng được, nhưng trong đời hắn quả thật chỉ có Mộ Tuyết là người thân. Tuy không yêu, nhưng nhìn thấy Mộ Tuyết vì Dịch Cẩn Đình mà khó chịu, hắn cảm giác khó chịu. Vì cái gì nữ nhân hắn yêu cũng thuôck về Dịch Cẩn Đình, người thân nhất hắn cũng phát điên vì Dịch Cẩn Đình. Mộ Tuyết khóc rống lên, rút ra một điếu thuốc: “Anh biết khi đọc tin cô ta có thai, anh biết tôi cảm thấy thế nào không?” Hàn Minh Hiên trầm mặc không đáp. “Tôi hận.” - Mộ Tuyết nắm chặt tay: “Vì cái gì đứa bé của tôi không giữ được, Cố An Hi lại có thể có con.” Hàn Minh Hiên trầm mặc rất lâu, sau đó lại nói: “Mộ Tuyết, có một số việc, hãy cho nó qua đi, đừng nghĩ đến nữa, nếu không người khổ sở nhất chỉ là cô mà thôi.” “Tôi có thể làm sao như chưa có gì xảy ra. Vì để gài bẫy Dịch Cẩn Đình, tôi và anh đã tạo ra nó, cuối cùng, anh vì Dịch Cẩn Đình và Cố An Hi thân mật say đến mất khống chế, khiến đứa bé cứ như vậy rời đi. Anh có biết bác sĩ nói sao không, vì lần sảy thai đó mà tôi sau này rất khó mang thai.” Nghe xong, Hàn Minh Hiên cụp mắt xuống: “Là tôi có lỗi với cô.” “Một câu xin lỗi thì có tác dụng gì?” - Mộ Tuyết lắc đầu: “Tôi không muốn lời xin lỗi của anh, nếu anh cảm thấy tôi đã lớn lên cùng anh, giúp anh làm rất nhiều việc và anh có lỗi với tôi, anh hãy làm chút gì đó cho tôi.” Hàn Minh Hiên nhíu mày, nhất thời không lên tiếng. “Vì anh, tôi không ngại tiếp cận Dịch Cẩn Đình. Ba năm trước hắn không chết, nhưng tôi phải ở bên cạnh hắn ta. Khi đó, tôi là nữ nhân của anh, hơn nữa không phải anh thích Cố An Hi sao, tôi đều biết. Bây giờ tôi và anh ở cùng với nhau, nhưng tâm của anh vẫn là đặt trên người cô ta. Mục đích báo thù của anh không đạt được, bây giờ để bọn chúng không thoải mái, không phải chúng ta sẽ rất vui vẻ sao?” Hàn Minh Hiên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một lát sau từ từ mở ra. Hắn nhìn Mộ Tuyết nói: “Cô muốn làm cái gì?” </code>
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT