Bác sĩ nói sớm nhất sáng mai Diệp Minh Châu mới có thể tỉnh lại, Dịch Cẩn Đình xem xét một chút, liền đưa Cố An Hi về nhà, trệ người anh cũng là quần áo còn dính máu, muốn tắm rửa một chút.

Khi hai người ra ngoài, Dịch Chính Hoàng nhìn thấy Dịch Cẩn Đình liền nói: “Cẩn Đình… cho ba vào nhìn xem mẹ con được không?”

“Không, mẹ tôi sẽ không muốn nhìn thấy ông, ông vào để làm gì? Muốn đẩy thêm mấy cái nửa?.” - Dịch Cẩn Đình cười mỉa mai.

Dịch Chính Hoàng xấu hổ lắc đầu: “Cẩn Đình… ba… ba không cố ý.”

“Tôi không tin.” - Dịch Cẩn Đình kéo Cố An Hi rời đi.

Cố An Hi thở dài, tính khí Nhị ca bao nhiêu năm vẫn luôn không thay đổi.

Sáng hôm sau…

Dịch Chính Hoàng nhìn chằm chằm cửa ra vào phòng bệnh, bất đắc dĩ mỉm cười.

Ông liếc nhìn vệ sĩ đang đứng hai bên, cuối cùng đứng lên xoay người đi về phía cầu thang, ông cũng không đi xuống lầu, chỉ là gọi một cuộc điện thoại.

Nửa giờ sau, sáu người đàn ông đi theo sau lưng Dịch Chính Hồng đi về phía hai người vệ sĩ, hai người nhìn nhau, có vẻ mọi thứ hơi quá tầm kiểm soát.

“Tôi nói một lần nữa, tôi muốn vào, hai người có tránh ra không?”

Một người lên tiếng: “Xin lỗi.”

Dịch Chính Hoàng không nói gì, vẫy tay cho sáu người phía sau xông lên.

“Dịch tiên sinh, xin đừng làm chúng tôi khó xử.”

“Nếu Cẩn Đình tức giận, cứ bảo nó tới tìm ta.”

Sáu tên vệ sĩ liền lao tới động thủ.

Hai người bên này thân thủ cũng không tệ, một phần đây lại là bệnh viện, bị sáu người thân thủ không kém tấn công đều có chút không chóng đỡ.

Dịch Chính Hoàng đẩy cửa bước vào, lại nói: “Bắt bọn họ đi, đừng để bị thương.”

Trong phòng bệnh, Dịch Chính Hoàng đôi mắt đỏ rức cả đêm không chợp mắt nhìn Diệp Minh Châu đang nằm bất động trên giường bệnh.

Ông ngồi xuống bên mép giường, cứ như thế bất động nhìn bà.

Mí mắt Diệp Minh Châu khẽ động, mày cau lại, chậm rãi mở mắt ra.

Nhìn thấy xung quanh toàn là màu trắng, đầu óc mơ hồ, một lúc sau mới nhận ra đây là bẹnh viện.

“Em tỉnh rồi?” - Một giọng nói tràn đầy vui vẻ vang lên bên tai Diệp Minh Châu.

Diệp Minh Châu khẽ cau mày, những gì xảy ra trước đó đột ngột hiện lên trong đầu bà, trên mặt hiện lên vẻ hận thù mà bà chưa bao giờ từng thể hiện với Dịch Chính Hoàng, giọng điệu cũng không còn dịu dàng như trước nữa: “Cút đi.”

Dịch Chính Hoàng vừa mới vui vẻ vì Diệp Minh Châu tỉnh lại, nghe bà nói vậy, nụ cười liền cứng đờ: “Minh Châu…”

“Đừng gọi tên tôi.” - Diệp Minh Châu ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn ông ta: “Ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh.”

Trước đây bà từng yêu bao nhiêu, bây giờ chính là hận bấy nhiêu.

Có lẽ năm đó bà làm như vậy là không đúng, nhưng lúc đó bà không biết Dịch Chính Hoàng đã có người ông ta yêu, nếu biết… bà sẽ không làm như vậy.

Diệp Minh Châu là thiên kim tiểu thư nhà họ Diệp, cho dù là bà thích Dịch Chính Hoàng đến phát cuồng, nhưng chắc chắn sẽ không cùng nữ nhân khác dành đàn ông, huống hồ Dịch Chính Hoàng còn yêu người phụ nữ kia…

Và… cho dù điều bà đã làm đã xảy ra, nếu Dịch Chính Hoàng nói với bà rằng ông ta đã có người ông ta yêu, khi đó… dù là trái tim đau đớn, dù là mất đi thân xác, tất nhiên sẽ buồn bã nhưng chỉ là trong một thời gian ngắn mà thôi, không phải làm trò đùa đến mấy chục năm.

Dịch Chính Hoàng lạnh nhạt với bà nhiều năm như vậy, nhưng bà yêu ông ta thật lòng. Đến cuối cùng được cái gì? Trợn mắt nhìn nhau? Thù hận? Cuối cùng chính là đẩy thật mạnh…

Thật nực cười.

Tình yêu đã nhạt dần theo cú đẩy, giờ đây chỉ còn lại sự oán hận.

Diệp Minh Chi tức giận chỉ ra cửa, hét lớn: “Dịch Chính Hoàng, tôi nói anh cút ra ngoài….đi ra khỏi đây.”

Bà kích động đến nổi vết thương trên đầu căng đau, khuôn mặt tái nhợt lập tức trăng bệch như tờ giấy, lông mày nhíu chặt, thậm chí hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Dịch Chính Hoàng hoảng sợ lo lắng hỏi: “Minh Châu, em sao vậy? Vết thương đau lắm sao?”

Diệp Minh Châu cố nén cơn đau, cắn răng nói: “Đi…ra…ngoài.”

Dịch Chính Hoàng ngượng ngùng nắm lấy tay Diệp Minh Châu: “Minh Châu, anh biết em ghét tôi, em hận tôi, tôi hiểu. Em tức giận, em cứ hướng về phía tôi tức giận, chỉ là đừng đuổi tôi ra ngoài, có được không?”

Diệp Minh Châu sửng sốt, nhưng sau đó bật cười: “Ha…muốn ở lại, sau đó đẩy tôi thêm mấy cái?”

Dịch Chính Hoàng vô cùng xấu hổ vội vàng nói: “Sẽ không… về sau… sẽ không bao giờ làm như vậy.”

Diệp Minh Châu cười nhạo: “Không còn quan trọng.”

Trái tim đau đớn muốn chết… nên cơn đau thể xác này… không còn quan trọng.

Trái tim Dịch Chính Hoàng nhảy lên một cái: “Minh Châu…”

Lời còn chưa dứt, Diệp Minh Châu mở giọng yếu ớt: “Dịch Chính Hoàng.”

Ông ta vui mừng khôn siết, Diệp Minh Châu lúc đầu còn không thèm nhìn ông, bây giờ lại nguyện ý gọi tên ông, có phải đã quyết định sẽ tha thứ hay không?

“Sống với tôi nhiều năm như vậy, thật sự ủy khuất cho ông. Cho nên, anh bây giờ đi soạn đơn ly hôn, chờ tôi xuất viện, chúng ta có thể sớm giải quyết chuyện ly hôn.”

Dịch Chính Hoàng: “…”

Ông ta hô hấp ngưng trệ, trong đầu đột nhiên trống rỗng.

Ly hôn?

Đây là lời Diệp Minh Châu nói ra sao?

“Em nói… cái gì? Ly hôn?”

“Mặc dù người đó cũng không còn, nhưng tôi và anh… vẫn là như vậy nhiều năm qua. Hiện tại sự tình đã đến nước này, tôi cũng không thể tự lừa dối bản thân mình nữa. Vậy nên, cứ như vậy đi.”

Trước kia bà luôn tìm đủ lý do để biện minh cho việc Dịch Chính Hoàng lạnh nhạt với bà, nhưng bây giờ, bà không tìm được nữa, cũng không muốn tìm nữa.

Bà đã tự lừa dối mình một cách lố bịch hơn ba mươi năm, còn cảm thấy cuộc sống của mình cũng không tệ. Cho đến bây giờ, thật sự quá vả mặt, bà chẳng còn mặt mũi nào gặp ai, thể xác và tinh thần đều đau đớn.

Nếu ông không độc ác nói những lời kia, nếu ông không đẩy mạnh như vậy, có lẽ bà còn chút nghị lực để kiên trì, nhưng giờ thì… nói cái gì cũng dư thừa.

“Không.” - Dịch Chính Hoàng lắc đầu: “Tôi không đồng ý.”

Đầu ngón tay Diệp Minh Châu siết lại, trong trái tim như có gì đó đụng vào, nhưng rất nhanh tan đi.

“Nếu anh sợ người khác bàn tán thì cứ nói là do tôi làm sai. Anh muốn nói cái gì thì cứ nói… nếu anh không yên lòng tôi sẽ đi nói xấu anh, chuyện này anh cứ yên tâm, tôi sẽ không như vậy.”

“Tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn nói rằng chúng ta sẽ không ly hôn.”

“Vậy thì cứ phải tiếp tục cuộc sống như trước kia sao?” - Diệp Minh Châu tự giễu: “Đó là mộng tưởng của tôi, nhưng bây giờ xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh nghĩ còn có khả năng sao? Ly hôn, vì anh hay là vì tôi, cũng là cách tốt nhất. Cũng là một loại giải thoát.”

“Minh Châu, đừng nói như vậy.” - Dịch Chính Hoàng gấp gáp, ông ta run rẩy nắm lấy tay Diệp Minh Châu, nhưng thấy bàn tay của bà có kim truyền dịch nên vội vàng buông ra.

Nhưng trong mắt Diệp Minh Châu, hành động này giống như là Dịch Chính Hoàng không muốn tiếp xúc với bà mà thôi… khiến bà nhớ lại những chuyện trong quá khứ.

Khi bà sinh con gái lớn, ông không bế lấy đứa bé khi bà ra khỏi phòng sinh, thậm chí cũng không thèm hỏi thăm bà thế nào, liếc nhìn một cái rồi rời đi mất tăm, con bé một tháng tuổi cũng không thấy quay về, chỉ gọi điện về và cũng không nói một câu nào ấm áp cho bà.

Sau này, khi Cẩn Đình chào đời, ông ở nhà, cũng có ôm Cẩn Đình, lúc đó ông ôm Cẩn Đình nhìn rất lâu nhưng trên mặt không nhìn được vui vẻ nào. Mấy phút sau, ông liếc nhìn bà một cái, rồi đưa Cẩn Đình cho vú nuôi, không nói một lời rời đi.

Haha… bây giờ nghĩ tới, có lẽ khi nhìn thấy Cẩn Đình ông ta đang nghĩ đến đứa con trai tư sinh của ông ta.

Đáng thương nhất là bà lại rất vui mừng khi ông đã ôm Cẩn Đình, nghĩ rằng cuối cùng ông ấy cũng đã biết cách bế con, có lẽ cũng sẽ vui vì bà đã sinh cho Dịch gia một đứa con trai.

“Anh đi ra ngoài đi.” - Diệp Minh Châu nhẹ nhàng nói.

“Tôi sẽ không ra ngoài.” - Cổ họng Dịch Chính Hoàng cuộn lên vài lần: “Minh Châu, tôi thừa nhận mình đã sai. Tôi… có lẽ nên sớm nói với em chuyện đó, hôm qua tôi không nên nói với em những lời như vậy. Tôi không đồng ý ly hôn. Khi em hôn mệ, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, sau này, tôi sẽ đối tốt với em. Chúng ta… hay sống thật tốt bên nhau, có được không?”

Ông thật sự đã suy nghĩ rất nhiều.

Trong lúc Diệp Minh Châu hôn mê, trong lòng ông tràn đầy hối hận và tự trách. Khi bà được đưa đến bệnh viện, ông không biết được tình trạng của bà, ông sợ chết khiếp. Cũng vào lúc đó, ông mới nhận ra ý nghĩa của Diệp Minh Châu với ông ruốt cuộc là cái gì.

Ông cho rằng ông không yêu Diệp Minh Châu, thậm chí là ghét bà. Những năm qua, ông luôn nghĩ rằng, nếu năm đó Diệp Minh Châu không làm việc đó, ông ta mạnh mẽ hơn một chút, có lẽ ba của ông sẽ đồng ý ông và Tiểu Niệm bên nhau, không có bị ép đi cưới một nữ nhân có thủ đoạn bỉ ổi như vậy làm vợ, khiến Tiểu Niệm và Minh Hiên lưu lạc bên ngoài.

Cho nên, ông ta chưa bao giờ cho Diệp Minh Châu sắc mặt tốt.

Ông ta lúc nào cũng muốn rời đi, không muốn ở nhà với Diệp Minh Châu, dù là có ở nhà, cũng lạnh như băng.

Lúc đó ông nghĩ cái gì? Haha, ông thậm chí là ti tiện nghĩ tới, Diệp Minh Châu có thể tự mình leo lên giường của ông, bình thường khi ông ở nhà, bà luôn mặc đủ loai áo ngủ hở hang gợi cảm đi lại trước mặt ông, cuối cùng chỉ khiến người ta có cảm giác dục cầu bất mãn.

Ông ta nghĩ, chỉ cần ông ta không ở nhà, với tính cách của Diệp Minh Châu có lẽ sẽ không chịu nổi sự cô đơn, sẽ đi tìm kiếm người đàn ông khác ở bên ngoài.

Vậy mà ông đã chờ đợi, và chờ đợi ba mươi năm, nhưng Diệp Minh Châu chưa bao giờ làm gì sai. Ông ta thất vọng và nổi nóng, nhưng không có cách nào khác ngoài việc đối xử với Diệp Minh Châu ngày càng tệ hơn.

Rõ ràng là chán ghét, là hận Diệp Minh Châu nhưng khi nhìn thấy bà ngã xuống, trái tim ông như trống rỗng. Khi Diệp Minh Châu cứ hôn mê bất tỉnh, ông sốt ruột lo nghĩ, hối hận và tự trách.

Có lẽ phải trải qua điều gì đó, con người mới nhìn rõ trái tim mình.

Ông đã nhận ra rõ ràng vị tri của Diệp Minh Châu tồn tại ra sao với ông.

Diệp Minh Châu đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong trái tim ông trong những năm tháng hai người là vợ chồng, bà đã gặm nhắm trái tim ông từng chút một nhưng ông không thể nhận ra.

Lúc này, ông kinh ngạc khi nhận ra tình cảm ông dành cho Diệp Minh Châu không kém gì tình cảm mà ông dành cho Tiểu Niệm năm đó. Thậm chí, đã rất lâu rồi ông không nghĩ đến Tiểu Niệm…

Diệp Minh Châu kinh ngạc nhìn Dịch Chính Hoàng, hồi lâu mới nhắm mắt lại: “Ra ngoài đi, tôi mệt.”<code> Dịch Cẩn Đình buổi sáng nhận được tin Dịch Chính Hoàng cho người chèn ép vệ sĩ để đi vào phòng bệnh, còn có Diệp Minh Châu đã tỉnh lại liền muốn đi vào bệnh viện. Cố An Hi vẫn còn nằm ngủ trên giường, gần đây bụng đã nhô lên một chút, cô như một con mèo lười nhát cuộn tròn trong chăn. Dịch Cẩn Đình thay quần áo xong, cúi người hôn lên trán Cố An Hi, khi ngẩng đầu lên cô đã mở mắt tròn xoe. “Nhị ca, anh đi đâu?” Dịch Cẩn Đình vuốt ve mái tóc cô: “Mẹ tỉnh, anh vào bệnh viện.” Cố An Hi gật đầu, nghĩ có nên đi theo hay không, lại nghĩ lại không muốn đi. Dù sao trước kia cô và Diệp Minh Châu cũng có nhiều chuyện không vui vẻ. “Ừm, anh đi đi. Hôm nay em có hẹn ăn cơm trưa với Du Uyển. Buổi tối chúng ta cùng ăn cơm nhé.” - Cố An Hi ôm lấy cố Dịch Cẩn Đình, hôn vào mặt anh: “Anh đi đi, bác gái có lẽ đang chờ anh.” Dịch Cẩn Đình rời đi, Cố An Hi cũng rời khỏi giường, nhắn tin cho Du Uyển đến Bạch Kim Thượng Uyên đón cô. Mấy ngày gần đây cô và Du Uyển không gặp nhau, hôm nay gặp lại Du Uyển có chút khác thường. Cố An Hi kể lại chuyện Hàn Minh Hiên và Mộ Tuyết cho Du Uyển nghe, Du Uyển bình thường sẽ mắng chửi không tiếc lời, hôm nay lại trầm tư như có tâm sự. “Uyển, cậu có chuyện gì à?” - Cố An Hi sờ trán Du Uyển hỏi. Du Uyển lắc đầu: “Tớ đã ngủ với Lâm Tiêu nhưng chuyện đó chỉ là tai nạn.” Cố An Hi có chút bất ngờ, nhưng cô từng nghe Nhị ca nói Lâm Tiêu ưa thích Du Uyển, chính cô cũng nhìn thấy. “Vậy bây giờ… các cậu?” “Đừng kéo tớ và tên vô sỉ đó vào cùng một chổ.” - Du Uyển hừ lạnh: “Hắn bao nhiêu tuổi rồi, ngủ với nhau liền đòi cưới tớ. Tớ đây mới cóc cần hắn chịu trách nhiệm, tớ đã nói với hắn rằng, coi như bị chó cắn một ngụm, tớ không thù dai đến nổi cắn lại con chó.” Cố An Hi thở dài: “Vậy cuối cùng chuyện gì đã làm cậu ngơ ngác chứ?” “Ừm… hôm qua tớ nhìn thấy hắn đi xem mắt.” - Du Uyển nghiến răng nghiến lợi: “Hắn vừa đòi cưới tớ ngày hôm trước, hôm sau lại đi xem mắt… tớ có chút biết về cô gái hắn xem mắt… buổi tối tớ có qua trang cá nhân của cô ta xem. Hình như bọn họ ưng ý nhau, còn ghi là buổi ra mắt thật thành công.” Cố An Hi có chút bất ngờ: “Ý cậu là Lâm Tiêu ca cũng ưng ý cô gái đó?” Du Uyển gật đầu: “Đàn ông, đều là bọn nói dối.” Cố An Hi vỗ vai Du Uyển: “Cậu đã thích Lâm Tiêu ca rồi.” Du Uyển trợn mắt phủ nhận: “Tớ có điên mới thích anh ta, tớ thích anh ta thì anh ta đòi cưới tại sao tớ lại mắng anh ta một trận, tớ thích anh ta thì tại sao tớ gặp mặt chỉ muốn mắng một trận.” “Vậy thì người ta đi xem mắt, người ta kết hôn, cậu ngơ ngác làm cái gì? Du Uyển, Lâm Tiêu ca tuy cũng có…” - Cố An Hi ngại ngùng, danh tiếng của Lâm Tiêu xấu xa thật: “Nhưng cậu rốt cuộc là không thích anh ấy ở điểm nào.” Không thích ở điểm nào sao? Du Uyển nhớ từ bé cô đã thích Lâm Tiêu ca, nhưng càng lớn tính cách Lâm Tiêu càng cà rỡn, thích chọc tức cô nên cô không muốn đến gần nữa. Chỉ vậy mà thôi. Vẻ ngoài, rất mlem. Gia thế, không đùa được. Chuyện đó, quá mạnh mẽ. Du Uyển lắc mạnh đầu, đẩy cái bóng dáng đáng ghét đó ra khỏi đầu: “Không không không… Tớ ghét tất cả con người anh ta.” Hai người ăn cơm xong, Du Uyển lái xe cùng Cố An Hi đến thăm mẹ cô, lúc này Lâm An Như đã đi lại trong nhà được, tinh thần cũng phấn chấn hơn. Gần đây Cố Thanh Sơn phá sản, mẹ con Cố Thanh Tâm cũng vì vậy mà rời bỏ ông ta, nghe nói đâu mẹ con bà ta còn tẩu tán hết tài sản trong nhà, bà ta còn tuyên bố Cố Thanh Tâm không phải con gái ông ta, hai mẹ con cứ như thế mà bỏ đi… Cố Thanh Sơn gần đây nghe ngóng được nơi Lâm An Như sinh sống, ông ta cứ ở bên ngoài, muốn tiến vào nhưng bị bảo vệ chặn lại. Cố An Hi lúc đến thì không nhìn thấy Cố Thanh Sơn, nhưng lúc ra về thì bị Cố Thanh Sơn chặn lại. “An Hi…” - Cố Thanh Sơn giọng nói như van xin: “Có thể cho ba gặp mẹ con được không?” Du Uyển kéo Cố An Hi sau lưng, hung ác nói: “Ai con ông? Ông muốn tìm dì Lâm để làm gì, để một lần nữa vu oan cho dì ấy sao?” Cố Thanh Sơn cúi đầu, gương mặt hóp lại già nua, quần áo cũ kỹ, không còn chút phong độ nào: “An Hi, là lỗi của ba… ba không làm phiền mẹ con lâu, ba sắp rời khỏi Hải Sơn rồi, ba muốn xin lỗi mẹ con trước khi đi.” Cố An Hi không có chút nào cảm thông: “Ông đi đi, kể từ ngày đó tôi và mẹ tôi đã không còn gì liên quan đến ông.” “An Hi, ba xin lỗi con. Là ba quá ngu ngốc đi tin lời bọn chúng mà ruồng bỏ con ruột của mình. Ba không dám xin con và mẹ tha thứ, ba chỉ muốn gặp mẹ con một lần thôi.” - Cố Thanh Sơn đau lòng nói. Cố An Hi lắc đầu: “Trễ, chúng tôi không có ý định tha thứ, cũng không muốn gặp lại ông.” Cố An Hi nói xong, liền kéo Du Uyển rời đi. Cố Thanh Sơn nhìn lên tòa nhà cao chói mắt, sau đó nhìn theo Cố An Hi đang lạnh lùng rời đi. Ngày hôm sau, báo chí đưa tin Cố Thanh Sơn lái xe đâm vào hai mẹ con đi đường, một người chết…Cố Thanh Sơn hiện đã bị bắt giam. </code>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play