Lâm An Như đi ra ngoài, nhìn thấy Dịch Cẩn Đình đang ôm con gái của mình, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.
“An Hi, các con…” - Bà ngập ngừng không biết nói như thế nào.
Cố An Hi nghe giọng của mẹ khiến cô muốn vùng khỏi Dịch Cẩn Đình nhưng không được, chỉ có thể quay người lại: “Mẹ, không như mẹ nghĩ đâu.”
Cố An Hi vội vàng giải thích nhưng Dịch Cẩn Đình ôm chặt eo cô, mỉm cười nhìn Lâm An Như: “Dì, đây chính là đúng như dì nhìn thấy.”
Cố An Hi: “…”
Lâm An Như thấy vậy, mi tâm nhẹ nhàng nhíu lên: “Cẩn Đình, con đây là?”
Lời nói của Lâm An Như khiến Cố An Hi tỉnh táo trở lại, cô muốn vùng vẫy khỏi nanh vuốt của Dịch Cẩn Đình, nhưng bị anh giữ chặt không cho nhúc nhích.
Anh đột nhiên ghé sát tai cô, nhẹ giọng thì thầm: “Nếu em không muốn trước mặt mẹ em huyên náo khó nhìn thì em đứng yên cho tôi.”
Lời nói của anh rất nhẹ nhàng nhưng nồng đậm ý vị đe dọa.
Cố An Hi hận không thể đạp anh ta hai cước, nhưng bây giờ chỉ có thể nhịn xuống.
Thấy cô ngoan ngoãn không dãy dụa nữa, Dịch Cẩn Đình rất hài lòng: “Thật ngoan.”
Cố An Hi muốn gầm lên, ngoan em gái anh.
Dịch Cẩn Đình đứng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lâm An Như nói: “Dì Lâm, con muốn nói chuyện riêng với dì được không?”
Lâm An Như liếc nhìn Cố An Hi, nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
Thấy Lâm An Như đồng ý, Dịch Cẩn Đình đưa chìa khóa xe cho Cố An Hi nói: “Tôi đói, muốn ăn bánh bao hấp ở Hải Thượng, em đi mua cho tôi.”
“Anh đói thì tự đi mua.” - Anh ta đói thì có liên quan gì đến cô, rõ ràng đây là cái cớ để đuổi cô đi thì có.
Lâm An Như nói: “An Hi, con đi mua cho mẹ một phần, bỗng nhiên mẹ cũng nhớ đến vị bánh bao ở Hải Thượng.”
Cố An Hi không còn cách nào khác ngoài phải ra ngoài đi mua bánh bao, trước khi đi không quên trừng mắt nhìn Dịch Cẩn Đình. Đối diện với vẻ mặt của cô, anh ấy không hề tức giận mà còn mỉm cười với cô, một nụ cười đầy sự cưng chiều.
Hừ… não của anh ta có vấn đề à, dù là diễn trước mặt mẹ cô cũng không cần lố như vậy. Người anh ta yêu là Mộ Tuyết, bọn họ sắp ly hôn, anh ta không cần phải diễn trước mặt mẹ cô.
Lái xe đi đến Hải Thượng mới nhận ra nhà của Du Uyển thật sự gần với Tịnh Nguyệt Viên, muốn đi mua bánh bao buộc phải đi ngang qua nơi đó.
Trong lòng cô bài xích, đó là nơi Dịch Cẩn Đình đang nuôi tình nhân đang mang thai của anh ta, cô tự nói sẽ từ bỏ, nhưng nhìn đến sẽ vẫn là đau lòng.
Nhưng khi lái xe đi ngang Tịnh Nguyệt Viên vẫn không nhịn được mà liếc mắt nhìn vào, đột nhiên hai mắt cô mở to kinh ngạc.
Tịnh Nguyệt Viên đã biến mất, biến mất giống như nơi đó chưa từng có một căn biệt thự phủ tầng xanh nguy nga tráng lệ, bây giờ chỉ còn lại một bãi đất trống rộng lớn.
Trong lòng Cố An Hi cực kỳ khó hiểu, cuối cùng lại nghĩ Dịch Cẩn Đình là muốn xây lại nhà tân hôn theo ý Mộ Tuyết nên đã mạnh tay chi tiền như vậy.
Người được Dịch Cẩn Đình yêu thật sự thật hạnh phúc.
Cố An Hi lái xe đến cửa hàng bánh bao Hải Thượng. Nơi này lúc nào cũng đông đúc, ngày trước mẹ cô hay mua cho cô, cô nhớ từng rất thích vị bánh bao ở đây, sau này mẹ cô bị tai nạn, nhị ca rất hay mua cho cô, nhưng ba năm quay về, cô chưa từng ăn lại lần nào.
Đứng xếp hàng, bên trên có một màn hình ti vi đưa tin tức, công ty Sơn Tâm tuyên bố phá sản, trên màn hình là chủ tịch Cố Thanh Sơn đang cúi đầu nhìn về phía cửa, thần sắc mệt mỏi uể oãi, chỉ mấy tháng không gặp, ông ta đã già đi không ít.
Cố An Hi nhìn chằm chằm màn hình ti vi, tâm trạng lại cực kỳ bình tĩnh, như thể người trên TV và sự kiện kia không có liên quan gì đến cô, nhưng trong lòng gợn lên một chút vui vẻ. Nếu ông ta không tàn nhẫn và hung hăng với mẹ con cô thì bây giờ cô có thể đến an ủi và cố gắng hết sức giúp đỡ ông ta rồi.
Nhưng bây giờ… cô sẽ không bao giờ.
Cố An Hi xếp hàng một lúc, mua được ba phần bánh bao liền lái xe quay về.
Lúc đi đến cửa phòng ngủ của mẹ cô, bên trong đã phát ra giọng nói.
“Thật sao? Thật thú vị, làm dì cũng muốn đi xem một chút.” - Lâm An Như cười nói với Dịch Cẩn Đình.
Dịch Cẩn Đình gật gật đầu: “Đợi người khỏe hơn một chút, con và An Hi sẽ đi cùng người.”
“Được.”
Cố An Hi đẩy cửa ra, nhìn thấy bầu không khí rất hòa hợp, trên mặt mẹ cô có một nụ cười rất vui vẻ, đây là nụ cười vui vẻ nhất là cô từng nhìn thấy từ khi mẹ cô tỉnh lại.
Cuối cùng Dịch Cẩn Đình đã nói gì với mẹ cô?
Lâm An Như nhìn thấy An Hi đi vào liền vẫy tay: “An Hi, về rồi, mau đến đây.”
Cố An Hi đi đến bên cạnh giường của mẹ cô, lần này là đứng đối diện Dịch Cẩn Đình. Anh đưa mắt nhìn cô một cái, tỏ vẻ không hài lòng.
“Mẹ, hai người đang nói chuyện gì vậy?” - Cô có chút ghen tỵ, mẹ cô còn chưa cười với cô như vậy.
“Cẩn Đình nói với mẹ ở nước ngoài có một địa điểm rất thú vị, một cây cầu sẽ đổi màu như bảy sắc cầu vòng, ở phía cuối con đường còn có một đài phun nước ước nguyện, nghe nói rất linh thiêng. Cẩn Đình nói sẽ đưa mẹ đến đó khi mẹ khỏe hơn.” - Sau đó bà còn nói thêm: “Tất nhiên ba chúng ta sẽ đi cùng nhau.”
Cố An Hi không có chút vui vẻ: “Mẹ, mẹ quên những gì chúng ta đã nói rồi sao, sao ba người có thể đi cùng nhau.”
Nghe vậy Dịch Cẩn Đình cau mày một cái, nhưng không nói gì, đưa mắt nhìn Lâm An Như đang ngồi trên giường.
Lâm An Như thở dài: “An Hi, Cẩn Đình vừa tâm sự với mẹ rất nhiều. Hai con đến với nhau cũng không dễ dàng gì.” - Bà vỗ vỗ lên mu bàn tay Cố An Hi: “An Hi, từ này về sau hãy cùng Cẩn Đình sống thật tốt, cuộc đời này còn dài, mẹ luôn hy vọng con hạnh phúc. Có Cẩn Đình bên cạnh con, mẹ cũng yên tâm.”
Cố An Hi: “…”
Cô mới rời đi chưa đến một giờ, mẹ của cô đã nhanh như vậy thay đổi quyết định, thậm chí còn muốn cô sống với Dịch Cẩn Đình thật tốt?
Làm sao cô có thể sống thật tốt với Dịch Cẩn Đình?
Cô liếc nhìn Dịch Cẩn Đình, sau đó nhìn mẹ mình: “Mẹ, bây giờ thật sự là…”
Lời còn chưa hết, Lâm An Như đã cắt đứt: “Mẹ biết, bây giờ sự tình có chút phức tạp, nhưng Cẩn Đình nói sẽ xử lý tốt. Con là vợ, phải tin tưởng chồng của mình phải không? Chút hiểu lầm này, nên để Cẩn Đình tự mình nói với con, có lẽ sẽ tốt hơn.”
“Mẹ…”
“An Hi, chúng ta phải học cách trân trọng, đừng để mất đi rồi mới hối hận. Con và Cẩn Đình từ bé đã lớn lên cùng nhau, bây giờ còn có thể làm vợ chồng, là một việc rất tốt. Nếu có chút hiểu nhầm, chúng ta có thể trực tiếp nói ra, nếu không… nhiều năm sau nhất định sẽ tiếc nuối, thậm chí là hối hận. Con là con gái của mẹ, mẹ mong cuộc sống của con luôn vui vẻ, không nên vì hiểu nhầm là gây ra tiếc nuối, con hiểu chưa?”
Cố An Hi không biết nên nói cái gì lúc này.
“Được rồi, cả hai về nhà đi, mẹ có chút mệt mỏi muốn nghĩ ngơi.” - Lâm An Như nói.
“Mẹ, con ở đây với mẹ, Du Uyển đã đồng ý rồi.” - Cô bây giờ cũng không có nhà để về, cũng không muốn dây dưa với Dịch Cẩn Đình.
“Một mình mẹ đã phiền Tiểu Uyển rồi, con không nên làm phiền con bé. Con và Cẩn Đình về đi, thanh niên không nên chỉ ăn bánh bao, con phải nấu gì đó ngon ngon cho chồng mình.” - Nói xong, Lâm An Như nhìn về phía Dịch Cẩn Đình: “Cẩn Đình, An Hi đôi khi có chút tùy hứng, con nên thông cảm cho con bé. Ta giao con bé cho con, con phải đối xử thật tốt với con bé.”
Cố An Hi: “…”
Dịch Cẩn Đình cúi đầu: “Mẹ yên tâm, con và An Hi sẽ sống thật tốt. Vài ngày nữa mọi thứ ổn định, con và An sẽ đón mẹ về nhà để chăm sóc mẹ.”
Cố An Hi trợn mắt nhìn Dịch Cẩn Đình. Anh ta gọi mẹ cô là mẹ? Chẳng lẽ cô bị ảo giác thính lực? Hẳn là anh ta bị điên rồi.
Hai người đi ra khỏi nhà Du Uyển, lúc này Du Uyển còn chưa trở lại, Cố An Hi dừng lại và nói: “Dịch Cẩn Đình, anh đã nói gì với mẹ tôi?”
Dịch Cẩn Đình đút tay vào túi, nhìn Cố An Hi: “Tôi nói, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu.”
Nghe vậy, Cố An Hi không khỏi bật cười: “Bắt đầu lại từ đầu?” - giọng nói có chút giễu cợt: “Chúng ta làm sao có thể bắt đầu lại đây.”
Dịch Cẩn Đình cũng không tức giận: “Tôi nói bắt đầu lại từ đầu chính là bắt đầu lại từ đầu.”
“Tôi thấy anh bị điên rồi.” - Cố An Hi lạnh lùng liếc anh: “Vừa rồi anh lại gọi mẹ tôi là mẹ?”
“Có gì không đúng?” - Dịch Cẩn Đình nhàn nhạt hỏi: “Em là vợ của tôi, bà ấy là mẹ vợ của tôi.”
Cố An Hi ngậm một cục tức: “Anh không được làm như vậy, muốn diễn cũng không được nói dối mẹ tôi.”
Cuộc hôn nhân của họ sẽ đi vào ngõ cục, bây giờ anh ta hành động như vậy. Sau này mẹ cô khỏe hơn và phát hiện anh ta chỉ diễn kịch, mẹ cô sẽ bi thương ra sao.
“Cố An Hi, ai nói tôi diễn kịch? “ - Anh bước lên một bước về phía cô, nhìn vào gương mặt của cô: “Em đang dùng chiêu lạt mềm buộc chăt với tôi phải không?”
Cố An Hi cười lạnh: “Ai lạt mềm buộc chặt với anh, tôi rảnh vậy à?”
“Vậy bây giờ em đang dùng thái độ gì vậy? Mẹ em vừa mới nói cho tôi biết, em yêu tôi đến mức không thể kiềm chế. À, còn có nói, trước kia tôi lạnh lùng với em, em đã đau lòng muốn chết, chạy tới tìm mẹ em khóc lóc.” - Dịch Cẩn Đình nhếch môi: “Cố An Hi, hóa ra em yêu tôi đến như vậy.”
Anh đến để xin lỗi và xin phép Lâm An Như nhưng xem ra thu hoạch nhiều hơn anh tưởng.
Cố An Hi không thể phản bát được lời nào, vừa xấu hổ vừa tức giận, sao mẹ cô lại bán cô cho anh ta chứ, giờ này cô chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống.
Dịch Cẩn Đình nhìn gương mặt đỏ đừng của cô liền cảm thấy buồn cười, cũng không muốn trêu chọc cô nữa, đưa tay nắm lấy tay cô: “An Hi, về nhà đi.”
Cố An Hi đưa mắt nhìn bàn tay anh đang nắm lấy bàn tay cô, về nhà? Đó còn là nhà cô sao?
Trên đường quay về Bạch Kim Thượng Uyển, Du Uyển gọi điện tới.
Điện thoại vừa vang lên, Dịch Cẩn Đình liếc nhìn cô: “Tắt điện thoại đi.”
Cố An Hi không thèm nghe lời Dịch Cẩn Đình nói, liền nhận cuộc gọi: “Alo, Du Uyển…” - Lời còn chưa nói, điện thoại đã bị rút mất: “Dịch Cẩn Đình, anh làm gì vậy?”
Dịch Cẩn Đình nhìn vào tên trên màn hình điện thoại, trực tiếp ngắt cuộc gọi, bá đạo nói: “Từ giờ điện thoại di động của em sẽ do tôi quản lý.”
“Đó là điện thoại của tôi.”
“Nó cũng là của tôi.” - Dịch Cẩn Đình bình tĩnh trả lời.
Cố An Hi ngẩn người, giọng nói giễu cợt: “Không nghĩ ra đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thế là bị cướp điện thoại.”
Dịch Cẩn Đình vẫn nhìn về phía trước bình tĩnh lái xe: “Em là vợ của tôi, tài sản của chúng ta là của chung.”
Nghe vậy, Cố An Hi bị chọc giận đến mức phá lên cười: “Của anh là của anh, cuả tôi là của tôi. Mau trả điện thoại cho tôi.”
Dịch Cẩn Đình giả vờ mắt điếc tai ngơ.
“Tôi nói đem trả điện thoại cho tôi.”
Anh không thèm nhìn cô một cái: “Tôi đang lái xe, đừng làm phiền tôi.”
Cố An Hi nào chịu khuất phục, cô nhào tới đoạt lại, nhưng Dịch Cẩn Đình dường như có đề phòng, tay cô còn chưa chạm vào, anh đã vươn tay đi chổ khác: “Cố An Hi, ngồi yên đi.”
Cô nào chịu nghe lời, mở dây an toàn ra, quỳ lên ghế ngồi, muốn dành lại điện thoại.
“Cố An Hi, tôi nói em ngồi xuống.”
“Trừ khi anh trả điện thoại cho tôi.”
Dịch Cẩn Đình khẽ cười một cái: “Muốn sao?”
“Đúng vậy.”
Dịch Cẩn Đình mở cửa sổ, ném điện thoại của cô ra ngoài không chút do dự.
Cố An Hi trợn tròn hai mắt hét lên: “Này, điện thoại của tôi.”
Cô giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Dịch Cẩn Đình, sao anh lại vứt điện thoại của tôi.”
“Trượt tay.” - Anh nói như thể vừa rồi anh không cố ý: “Mua cho em cái mới, bây giờ thì ngồi xuống đi.”
“CMN… anh là đồ khốn.”
“Nếu em không ngồi xuống, tôi lập tức trở thành đồ khốn ngay tại trên xe.”
Cố An Hi tức muốn phun máu.
Quay về đến Bạch Kim Thượng Uyển, cô bước xuống xe, trong lòng vẫn là rất tức giận, cô đóng sầm của xe thật mạnh, thậm chí còn liếc nhìn chiếc xe một cách khiêu khích.
Dịch Cẩn Đình nhếch môi: “Có muốn tôi gọi người mamg thêm xe đến để em đóng sầm cửa xe lại không?”
Cố An Ho tức giận đùng đùng quay người bỏ đi.
Dịch Cận Đình nhìn thấy bọn phóng viên đang núp ở phía xa, nhếch môi cười, đi tới kéo cổ tay Cố An Hi, không đợi cô phản ứng, kéo cô lại gần, ôm lấy gương mặt cô, gương mặt anh cúi xuống, hôn thật sâu lên môi cô.
Cố An Hi giãy dụa một lúc, bị nụ hôn của anh làm cho choáng váng.
Anh tiến, cô lùi… cho đến khi hai người bước vào nhà, môi anh vẫn không buông môi cô ra.
Ép cô vào cánh cửa, bờ môi mang theo bao nhiêu nổi nhớ nhung cuồng nhiệt bá đạo hôn xuống, bàn tay luồn vào trong áo cô…
Điện thoại di động của Dịch Cẩn Đình vang lên, anh muốn mặc kệ… nhưng tiếng động thật sự khiến người khác mất hứng.
Dịch Cẩn Đình buông môi cô ra, nhìn thấy Cố An Hi gương mặt đỏ bừng liền mỉm cười, đưa tay nhận cuộc gọi từ Dương Hàn.
Cố An Hi lúc này mới có chút tỉnh táo, chết tiệt… anh ta hôn giỏi đến mức khiến cô mụ mị…
Thấy Dịch Cẩn Đình nghe điện thoại cô liền muốn chạy, nhưng bị một tay anh túm lại.
“Có chuyện gì?”
“Dịch tổng, mảnh đất đấu thầu dự án mới của Thịnh Thế, chúng ta thua thầu rồi.”
Dịch Cẩn Đình liếc nhìn Cố An Hi, lúc này buông tay cho cô chạy.
Thấy cô đã chạy lên phòng, anh nới lỏng cà vạt hỏi: “Thua? ai đoạt mất.”
“Là một công ty mới thành lập tên là HH, cuộc đấu thầu bên họ chỉ trả hơn chúng ta 500 triệu, và nội dung gói thầu làm y hệt chúng ta?”
Dịch Cẩn Đình nheo mắt lại, mảnh đất đó dự án đã kéo dài 6 tháng, vậy mà lại thua, đã vậy còn làm nôi dung giống hết, chỉ ra giá hơn 500 triệu?
Anh cảm thấy cổ họng khó chịu, không thể không tức giận khi người khác lấy mất miếng mỡ thơm như vậy. Những người tham gia đều là thân tính, làm sao có thể bị lọt nôi dung ra ngoài.
“Người đứng đầu HH là ai?”
“Là Hàn Minh Hiên.”.
Dịch Cẩn Đình nghe xong, hai mắt sáng lên như đốt lửa, trong mắt tràn ngập sóng thần và điên cuồng.
Hàn Minh Hiên rốt cuộc cũng không nhịn được mà bắt đầu động thủ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT