“ Đông Bách, em không thể chịu được thêm bất kỳ nỗi đau nào nữa! ”
Khưu Đông Bách kéo nhẹ Hề Dung Diệp ra một chút, nhưng tay vẫn đặt ở chiếc eo nhỏ nhắn, vô cùng đau lòng trước lời nói và khuôn mặt của cô lúc này, sau đó đưa tay phớt qua giọt nước mắt vừa rơi xuống từ đôi mắt long lanh kia.
“ Xin lỗi em! ”
“ Em sẽ quay về! ”
Bốn chữ đó, khiến tinh thần của Khưu Đông Bách phấn khích tột cùng, vui sướng đến đôi mắt đỏ hoe và tiếp tục ôm chặt cô thêm lần nữa, muốn không tin đây là sự thật rằng Hề Dung Diệp đã thực sự quay về bên anh, cứ sợ đây là đang trong giấc mơ.
“ Dung Diệp, em ngắt anh một cái đi! ”
Cô bật cười, biết rất vô lý nhưng vẫn nghe lời, đưa tay nhéo vào bên hông của anh, khiến anh nhăn mặt lập tức khẽ buông cô ra.
“ A… ”
Cô làm mặt dửng dưng, lên tiếng:
“ Là anh bảo mà! ”
Dù anh không bảo, thì anh cũng đâu dám nói gì.
Nói trong lòng vậy thôi, chứ Khưu Đông Bách cũng thuộc dạng người coi trọng sĩ diện của mình, vốn dĩ cả hai đang ở nơi công cộng, tuy tầng hầm đậu xe có phần thưa thớt nhưng vẫn có người qua lại.
Sau đó, anh sực nhớ ra một việc quan trọng, nắm lấy hai bàn tay của Dung Diệp ôm ấp vừa thấp thỏm, mong chờ vừa dè dặt cất lời:
“ Đồng ý làm bạn gái của anh nha? ”
Đồng tử của cô dao động tứ tung, hỏi:
“ Không có hoa luôn sao? ”
Khưu Đông Bách cười khẽ, quyến luyến buông bỏ đôi tay của Dung Diệp, tức khắc đi nhanh quay lại chiếc xe mở cửa hàng ghế sau, lấy một bó hoa hồng đỏ đem đến đưa ra phía trước cho Dung Diệp, dịu dàng cất tiếng:
“ Đồng ý nha? Cho anh một danh phận chính thức đi! ”
Bờ môi của Hề Dung Diệp uốn cong, đôi mắt ướt trong veo lấp lánh hạnh phúc nhìn anh, vừa đưa tay nhận lấy vừa gật đầu. Cô quyết định tiếp tục cố chấp với tình yêu này, lựa chọn lần nữa đặt niềm tin nơi anh, xem thử là nhận được đau thương hay yêu thương…!
Lúc này, bàn tay của Khưu Đông Bách đặt lên bả vai của Hề Dung Diệp dịu dàng xoa xoa, khuôn miệng lúc nào cũng mỉm cười vui vẻ, cuối cùng nâng lên vuốt ve nhè nhẹ da mặt mịn màng của cô.
“ Dung Diệp, cảm ơn em! ”
“ Cho anh thêm cơ hội lần này nữa thôi đó. ”
Vốn định sẽ để cho Khưu Đông Bách anh theo đuổi cô thêm một thời gian, nhưng mà miệng anh quá dẽo quá ngọt, cứ tẩm mật tẩm đường khiến cô không thể cưỡng lại.
Sáu tháng kia trôi qua, không phải vô nghĩa, nó là khoảng thời gian để giúp cả hai trở nên bình tĩnh, có lẽ đó là thử thách để xem trái tim sẽ thế nào sau từng ngày trôi qua.
Thực sự những ngày đầu mất con, cô vô cùng túng quẩn và bí bách, lại thêm hiểu lầm chưa thể giải quyết, nó dày vò cô khủng khiếp.
“ Anh sẽ thu xếp công việc, chủ nhật sang thành phố B với em! ”
“ Thôi, anh ở lại chăm sóc cho dì đi, nửa tháng nữa được nghỉ Tết rồi, em sẽ về ngay mà. ”
Khưu Đông Bách lắc đầu liên tục, lần nữa ôm lấy Hề Dung Diệp quyến luyến trước lúc xa nhau, sau đó giở giọng tủi thân lên tiếng:
“ Mẹ có ba chăm sóc rồi, chỉ mình anh là không có ai lo lắng. ”
Cô cười khẽ, bàn tay đặt lên tấm lưng của anh âu yếm đáp lại, thế nhưng đột nhiên sực nhớ ra một chuyện quan trọng, gấp gáp nói:
“ Sắp trễ giờ bay rồi! ”
Mấy hôm trước cứ như kẻ trộm, phải để Dung Diệp ngủ say mới dám hôn vài cái nhẹ nhàng. Thế nhưng, bây giờ có phải anh đã quang minh chính đại được hôn rồi không?
Nghĩ thế, Khưu Đông Bách chẳng chút bận tâm đến thời gian và không gian hiện tại, lập tức cúi xuống đặt môi mình lên môi của cô ghì chặt mấy giây rồi lưu luyến chậm rãi rời ra, bàn tay vẫn đặt ở eo cô âu yếm.
“ Anh không nỡ thật đó, xa nhau mấy tháng, bây giờ phải tiếp tục xa nữa! ”
“ Chúng ta có thể nói chuyện thông qua điện thoại mà. ”
Không đành cũng phải nghe theo, Khưu Đông Bách đan xen từng ngón tay của cả hai vào nhau, sau đó bước đi.
“ Đi thôi, anh giúp em làm thủ tục! ”
Đợi Hề Dung Diệp lên máy bay an toàn, Khưu Đông Bách mới trở ra và xuống tầng hầm lấy xe. Thế nhưng, anh không vội lái về, vừa ngồi vào trong đã lập tức cầm chiếc điện thoại, bàn tay liên tục lướt lên trên màn hình, tìm kiếm một tấm ảnh của cô và thực sự thích hợp.
Lúc anh đi công tác ở thành phố S, khi rảnh đã lên Instagram của Dung Diệp tải ảnh lưu vào điện thoại, mặc dù xem như cô đã mất nhưng vẫn không có ý định xóa bỏ, mỗi ngày đều lướt xem như một thói quen.
Một lát sau, ngón tay của Khưu Đông Bách cũng dừng lại một vị trí và bấm chọn, là một tấm ảnh được chụp từ phía sau lưng, hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt của Hề Dung Diệp.
Sau đó, vừa soạn chữ vừa mỉm cười rồi lẩm bẩm một mình:
“ Cảm ơn vì xảy ra biết bao nhiêu sóng gió, vẫn lựa chọn yêu anh và ở bên anh! ”
Cuối cùng, Khưu Đông Bách trực tiếp đăng ảnh của Dung Diệp lên trang cá nhân của mình, còn đính kèm thêm một hình trái tim, công khai khẳng định bản thân đã có chủ.
Hoàn thành xong xuôi, anh nhướn mày trông vô cùng kiêu ngạo, điện thoại hết giá trị lập tức bị quăng đi, sau đó cài dây thắt an toàn rồi khởi động lái về nhà riêng.
“ Phùng Khiếu Khâm, tốt nhất cậu nên sớm nhìn thấy, để xem ai thắng ai thua! ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT