Chiều nay, bà Khưu được xuất viện. Về đến Khưu Gia, Hề Dung Diệp trở nên trầm tư hơn hẳn, bần thần đứng ngắm nhìn mãi vào nơi cô đã từng sinh sống và xem là nhà của mình. Lúc này, Khưu Đông Bách bước tới, bàn tay bất lương đặt lên chiếc eo nhỏ nhắn của cô, cất tiếng:
“ Vào thôi! ”
Dung Diệp nhận thức trở lại, lập tức bước nhanh vào trong, thế là bàn tay của anh đã rơi vào không trung.
Cảnh này mà để cho Phùng Khiếu Khâm hắn thấy, nhất định sẽ cười vào mặt Khưu Đông Bách anh một trận.
Không! Không! Không!
Khưu Đông Bách vươn vai cao ngạo, sau đó hiên ngang bước theo phía sau của Hề Dung Diệp, đi vào bên trong.
Vừa bước vào, bà Khưu đã lên tiếng:
“ Dung Diệp, con lên phòng tắm rữa thay đồ cho thoải mái rồi xuống ăn cơm, tranh thủ kịp giờ ra sân bay. ”
“ Vâng ạ. ”
Lúc này, Khưu Đông Bách buồn bã nhìn theo Dung Diệp đang từng bước đi lên cầu thang. Chỉ còn hai giờ đồng hồ nữa là anh và cô xa nhau rồi, cô sang thành phố B đến khi nghỉ Tết mới về lại, ngặt một nỗi công việc không ai xử lý, ba anh thì bận ở nhà chăm vợ.
Ông Khưu vỗ vào vai anh, cất lời:
“ Con vô dụng quá, để cho Dung Diệp đi. ”
“ Cô ấy bảo phải có trách nhiệm với công việc, đành chịu! ”
Trên bàn ăn được bày biện rất nhiều món, bốn người cùng nhau dùng bữa tối. Đã gần bảy tháng rồi ông bà Khưu chưa hôm nào dùng bữa ngon lành, cứ ngồi xuống là nhớ đến những ngày có đầy đủ thành viên.
“ Em ăn thêm nữa đi! ”
Khưu Đông Bách gấp những món Dung Diệp ưa thích vào bát, liên tục đến mức cô không cần phải gấp thêm nữa, nhưng hiện tại cô đã no rồi.
“ Em no lắm! ”
Cuối cùng, cô gấp trả lại cho vào bát của anh, ông bà Khưu hiểu ý nhìn nhau cười trộm, thực sự vui mừng khi chứng kiến cả hai anh anh em em thân mật thế này.
Dùng bữa xong, Hề Dung Diệp phải ra sân bay quốc tế về thành phố B để ngày mai kịp thời đi làm. Hiện tại, cô và ông bà Khưu đang đứng cổng bịn rịn chia tay, còn Khưu Đông Bách thì vào gara lấy xe lái ra.
Mở cửa bước xuống, đi về phía ba người họ, trông anh cũng vô cùng lưu luyến và không nỡ, ánh mắt cứ mê mẫn đắm chìm vào khuôn mặt xinh xắn dễ thương kia.
“ Con đi nha, nửa tháng nữa con lại về thăm chú và dì. ”
“ Giữ gìn sức khỏe với ăn uống đều độ nha con, đừng tham công tiếc việc, lúc rảnh gọi về cho dì. ”
Hề Dung Diệp gật đầu lần nữa ôm lấy bà Khưu, sau một lúc vùng vằng với nhau thì cô cũng lên xe, và người lái là Khưu Đông Bách chứ không phải Đường Dật, bởi vì anh muốn có không gian riêng tư với cô.
“ Dung Diệp, lần này đừng trốn anh nữa nhé! ”
“ Sao phải trốn? Em đâu có trốn, chỉ là do anh không tìm thấy thôi! ”
Thực sự thì Khưu Đông Bách anh không nên nói chuyện lý lẽ với cô, thế nên bỏ qua, sau đó lại cất tiếng thăm dò:
“ Em chưa tha thứ cho anh thật hả Dung Diệp? Anh không muốn làm anh trai của em đâu, ngủ cũng ngủ rồi, cái gì cũng đã trải qua, mối quan hệ đó chẳng còn thích hợp. ”
“ Vậy thì chúng ta làm bạn bè, anh rất thích làm bạn bè với người cũ mà… ”
Giọng điệu của Dung Diệp đã hoàn toàn thay đổi khi so với ngày đầu cả hai gặp lại, lúc đó cô lịch sự xã giao bao nhiêu thì anh đau lòng bấy nhiêu, thà cô cứ mắng cứ đánh chứ đừng cố tỏ ra bình thường.
“ Lúc đó anh bảo đính hôn em cũng đồng ý, tự dưng bây giờ bảo không có mối quan hệ gì, em thấy mình vô lý không? ”
Lập tức, đôi mắt của Dung Diệp trợn tròn vô cùng gây gắt, nhấn nhá thốt lên:
“ Dừng xe! ”
“ Là anh vô lý! ”
Thêm mười phút sau, đã đến sân bay quốc tế. Lúc này, Khưu Đông Bách đi xuống, mau chóng chạy qua bên kia chiếc xe mở cửa cho Hề Dung Diệp, nhưng nhận lại một sự lạnh nhạt của cô.
Và rồi, Dung Diệp một hướng bỏ đi, không thèm nhìn anh lần nào. Thế nhưng, anh lập tức đuổi theo nắm lấy cánh tay níu giữ, sau đó dứt khoát xoay người cô lại ôm chặt vào lòng, day dứt cất lời:
“ Anh không muốn em đi một chút nào, anh sợ, rất sợ em lần nữa lựa chọn rời xa. Nhưng mà, em bảo muốn có trách nhiệm với công việc thì anh sẽ tôn trọng và chờ em. Hứa với anh nha Dung Diệp, sẽ quay về bên anh. ”
Hề Dung Diệp đấu tranh tâm lý trước sự rung động của trái tim, thôi thúc cô mỗi lúc một nhiều và dường như đã lấn áp lý trí. Cuối cùng, bàn tay ấy chậm rãi đưa lên không trung, dừng lại mấy giây sau đó chạm nhẹ lên tấm lưng rộng lớn của Khưu Đông Bách, vốn dĩ đã xiêu lòng ngay từ ngày đầu gặp anh.
Bởi vậy, ai yêu nhiều thì thua trước.
Cảm nhận được điều đó, vòng tay của anh lại thêm chặt hơn, dụi xuống mái tóc ngửi lấy mùi hương, thỏa mãn hạnh phúc vô cùng, dịu dàng cất lời:
“ Anh từng hứa đưa em đi du lịch, anh vẫn chưa thực hiện, anh không muốn nuốt lời, em đồng ý nha?
- Còn nữa, bảo bối đang chờ chúng ta đón về, con đã rất muốn quay lại! ”
Nhắc đến bảo bổi, đôi mắt của Hề Dung Diệp trào ra hai dòng lệ, úp mặt vào ngực trái của Khưu Đông Bách, nỗi đau mất con vẫn cứ như ngày nào.
“ Đông Bách, em không thể chịu được thêm bất kỳ nỗi đau nào nữa! ”
…----------------…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT