Từ xa xưa, 10 trên 10 các chuyến lịch kiếp đều là tình kiếp. Cái gọi là tình kiếp bất diệt, là rất có thể sẽ chết ở trong tay đạo lữ.
Sư tôn mạnh dạn suy đoán, tình kiếp của Tiểu sư đệ là nằm trên người ta. Xem ra cũng có chút bản lĩnh đoán mệnh. Ta quả nhiên là có tiên duyên.
Để xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Tiên nhân, giúp hắn vượt qua kiếp nạn là điều đương nhiên.
Sư phụ tàn nhẫn, lại không có điểm mấu chốt nên quyết định sẽ cho Vệ Vu Kỳ một mối tình cực kỳ chóng vánh.
Cái gọi là mối tình chóng vánh, thực chất là tiền trảm hậu tấu, gạo nấu thành cơm luôn.
Sư phụ chắp tay đi trước, trong tay cầm hai gói giấy mỏng manh đựng bột thuốc được chia nhỏ.
Một phần là thuốc kích XX, một phần là thuốc độc, hòa tan được trong nước, không màu không mùi không vị.
"Sư tôn à, vạn nhất ta hạ độc nhầm thì phải làm sao? Lỡ đâu độc một cái chếc nhăn răng thì người định để đại để tử của người làm lại cuộc đời từ đầu à. "
Sư phụ dùng ngón tay vuốt nhẹ hai gói thuốc: “Ta vẫn biết con có phần hơi ngu ngốc, nhưng không phải trên bao bì ta đã ghi rõ hay sao?”
Sư phụ đã tự tay đánh dấu trên tờ giấy, một chiếc là "Xuân" và chiếc còn lại là "Độc".
Chỉ cần không bị mù, ta có thể phân biệt được hai cái.
Nhưng mà, sư phụ đối xử với Tiên nhân như thế, không sợ sau này người ta biết được san bằng cả quả núi này hay sao!!
Sư phụ chọc vào trán ta nói: “Con cũng có thể thành thần bằng cách trải qua vô số kiếp nạn. Mọi thứ trên đời này chẳng qua chỉ là số mệnh thôi.”
Ta ghi nhớ lời căn dặn của Sư phụ, ôm chặt hai túi thuốc trong tay đi đến trước sân viện của tiểu sư đệ.
Đúng lúc này, sư đệ đang bị Đại sư huynh đuổi theo, tình cờ bay ngang qua trên đầu ta.
Tu vi của Vệ Vu Kỳ vốn còn cao hơn cả sư phụ, nên hắn chỉ chạy trốn cho vui mà thôi.
Khi nhìn thấy ta đang đợi ở cổng, hắn liền hạ cánh, đáp xuống trước mặt ta.
Sư huynh giẫm lên sóng, từ giữa hồ bật lên tấn công, kiếm khí dấy lên sóng nước, thẳng về phía sư đệ.
Vệ Vu Kỳ vừa nhấc tay lên, những giọt nước liền thẳng tắp dừng lại trong không khí, sau đó đồng loạt ào ạt rơi xuống đất.
Trước đây ta không để ý đến khả năng kiểm soát nước của đệ ấy, rốt cuộc thì người ta vẫn là một con rồng mà.
“Sư tỷ, tỷ đang đợi ta phải không?”
Vừa nói hắn vừa liếc mắt khiêu khích trêu chọc Đại sư huynh, ánh mắt lại quay qua nhìn ta chứa đầy ý cười.
Đại sư huynh cầm kiếm đi ta, hơi nhướng mày: "Sư muội, sao muội lại ra đây?"
Cuối cùng ta đã tỉnh táo lại, bắt tay vào công việc ngay.
Ta đến để hạ thuốc tiểu sư đệ, nhưng mà Đại sư huynh vẫn ở đây, có hơi vướng víu nhỉ.
Ta xua tay, quay người rời đi: “Hôm khác ta sẽ quay lại.”
Ánh sáng lóe lên của lưỡi kiếm lạnh như băng lập tức xuất hiện, là kiếm của Vệ Vu Kỳ.
Hắn tay cầm thanh trường kiếm, thờ ơ nhìn ta: "Không phải tỷ đang đợi ta à? Sao vậy, bây giờ không tiện sao?"
Thôi được rồi, là do đệ nài nỉ ta ở lại đấy nhé.
“Vậy vào nhà làm tách trà đã nào.”
Như người ta vẫn nói, những người thầy vĩ đại sẽ tạo ra những học trò vĩ đại.
Không khí giương cung bạt kiếm đầy sát khí này không ngăn được bước chân ta.
Ta vẫn giữ chặt túi thuốc bên mình.
Chén trà này của Đại sư huynh chỉ toàn là thuốc mê.
Chỉ cần huynh ấy ngất đi, ta vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Bây giờ tất cả những gì ta phải làm là chuẩn bị tách trà cho tiểu sư đệ.
Ta trải hai gói thuốc trong tay phải ra, sốc đến không thể kiềm được run rẩy.
Hai người kia đánh nhau hăng quá, còn vô tình tạt cả nước vào người ta.
Chữ của sư phụ đã mờ cả, vậy bây giờ cái nào là “xuân”, cái nào là “độc”???
Mặt trời lặn về hướng Tây, trong sân nhỏ có một gian đình.
Vệ Vu Kỳ và Đại sư huynh ngồi đối diện nhau, tình cờ sao sư huynh lại ngồi đối mặt với ta.
Ta quyết định cầu cứu, bí mật ra hiệu cho hắn.
Suy cho cùng thì, Đại sư huynh đã ở bên sư phụ nhiều năm rồi mà, nhìn cái tính “lâm trận bỏ chạy” của hắn là đủ hiểu.
"Sư huynh giúp ta một chút, cái nào là xuân dược, cái nào là độc dược?"
Đại sư huynh cau mày, nhìn thuốc rồi lại nhìn ta: “Muội mau nói cho ta biết trước, cần cho đệ ấy uống cái gì?”
Chờ một chút, ở đây có một cái hố.
Đại sư huynh vẫn luôn bảo bọc ta, nếu hắn biết ta muốn đưa thuốc kích XX cho tiểu sư đệ, chắc chắn 100% không đồng ý.
Tự dưng mà oánh nhau ở đây nữa thì không ổn.
Giờ ta chỉ cần huynh ấy xác định chữ viết cho ta thôi. Thì ta cứ bảo là ta cần thuốc độc, đến lúc huynh ấy chỉ cái nào thì ta lại cầm cái còn lại đi là được chứ gì.
Thực sự là thiên tài, quá thông minh rồi!’
Ta bảo muốn hạ độc sư đệ nhưng sư huynh lại khuyên ta không nên làm hại đồng môn.
"Vậy cho huynh chọn, huynh muốn ta hạ độc đồng môn hay huynh bị đồng môn tiêu diệt?"
Đại sư huynh im lặng một lúc, duỗi hai ngón tay ra và gõ nhẹ vào gói bên phải.
Đó, có phải nhanh không, mà huynh vẫn còn thời gian lo cho người khác sao.
Huynh không biết là huynh cũng có phần à, chén của huynh cũng “đặc biệt” lắm đó hihi =)))
Ta giục sư huynh nhanh chóng quay lại, tránh cho bị nghi ngờ.
Ta đã chuẩn bị sẵn ba tách trà, bên trái là thuốc kích XX, ở giữa là thuốc mê, bên phải là bình thường.
Đó là tiểu sư đệ, sư huynh và ta.
Ông trời phù hộ con với, mong kế hoạch diễn ra tốt đẹp.
Hoàng hôn dần lấp đầy bầu trời, sắc cam rực rỡ.
Ta hít một hơi dài, chầm chậm đi về phía đình.
Đầu tiên ta đưa tách trà bên trái cho Vệ Vu Kỳ.
Đại sư huynh ho nhẹ, ta cười cứng ngắc, quay đi, trừng mắt đe dọa hắn.
Vệ Vu Kỳ hơi nheo mắt lại, dừng tay lại, đặt tách trà về chỗ cũ.
“ y da dù gì cũng là tiểu đệ, đệ nên thỉnh sư huynh uống trước chứ nhỉ.”
Ta đứng sau lưng Vệ Vu Kỳ, bí mật ra hiệu cho Đại sư huynh.
Tên ngốc này, cốc ở giữa là của huynh đó.
Lông mày Đại sư huynh khẽ động, sau khi nhận được gợi ý của ta, hắn đưa tay cầm lấy tách trà ở giữa.
Ta lại mang tách trà trả lại cho sư đệ: “Sư đệ, dùng trà trà.”
Vệ Vu Kỳ liếc nhìn trà với vẻ mặt khá vui vẻ: “Ta mời tỷ trước chứ mới phải đạo mà.”
Đại sư huynh đột nhiên ho dữ dội.
Vệ Vu Kỳ ngước mắt nhìn ta, có vẻ có hứng thú: “Tỷ, mời tỷ uống trà.”
Úi, tuyệt đối không thể được.
Ta nhớ rằng khi Sư phụ đưa thuốc, người có hỏi ta rồng có phải là động vật không.
Có lẽ nó liên quan đến thành phần và độ hiệu nghiệm của thuốc người đưa cho ta.
Nhưng ta chỉ là con người, ta sợ bản thân không chịu được sự “kích thích” quá độ của thuốc ấy.
Vệ Vu Kỳ đứng dậy, cầm tách trà lên, vẩy bọt rồi đưa lên miệng ta.
Ta chậm rãi lùi lại, cố gắng giãy dụa nói: “Sư đệ, hiện tại ta không khát lắm.”
Tiểu sư đệ cười đến không ngậm được môi, cố ý nói:
"Sư tỷ, tỷ cho cái gì vào trà à?"
Hắn chưa kịp nói xong đã có người giật lấy tách trà uống một ngụm.
"Sư huynh, đừng uống!"
Hết rồi, hết rồi, hắn uống cạn rồi.
Là thiếu nữ duy nhất trong 3 người, ta quyết định quay người bỏ chạy, ai mà biết được thuốc của sư huynh có có tác dụng đến mức nào chứ.
Vệ Vu Kỳ ngồi lại, với tay lấy tách trà, chậm rãi nhấp một ngụm.
Hắn gõ ngón tay lên bàn, giọng điệu có chút uy hiếp nói: “Sư tỷ, ngồi xuống uống trà đi.”
Chỉ còn lại tách trà cuối cùng.
Ta ngửa đầu uống hết một ngụm rồi đặt tách trà lên bàn.
Ta thấy chóp tai sư huynh đỏ bừng, thúc giục: “Sư đệ, chúng ta đi nhanh thôi.”
Đại sư huynh ngơ ngác nhìn ta, có chút khó hiểu nói:
"Sư muội, người muội nên mang đi là ta mới đúng."
Đại sư huynh cứ tưởng rằng tính mạng của mình đang gặp nguy hiểm, nhưng thực chất người gặp nguy hiểm là ta và tiểu sư đệ kìa!
Bây giờ ta không được đến gần hắn nữa, ta phải đưa Vệ Vu Kỳ đi.
Một lúc sau sư đệ bất tỉnh, Đại sư huynh lại bị thuốc khống chế, nếu xảy ra chuyện gì...
Thế thì sau này tiểu sư đệ có phi thăng rồi chắc chắn vẫn sẽ quay lại đây trả thù ta mất!!
Khi ta nghĩ đến con Ngân long hùng vĩ truy đuổi một cô gái bé nhỏ, ta càng thêm sợ hãi đến choáng váng.
Hình như có gì đó không đúng, ôi chao, sao hai người trước mặt ta lại thành hẳn 4 người ...
Ta vỗ mạnh vào má mình, không thể nào, ta uống nhầm trà à?
Ta nhìn chằm chằm tách trà đã úp ngược, run giọng hỏi: “Sư đệ, đệ đã uống tách trà nào?”
Vệ Vu Kỳ nhướng lông mày vô tư, thẳng thắn nói: "Đương nhiên là tách sư tỷ để lại cho ta."
Sư huynh đằng kia đã đỏ mặt nóng bừng, trợn to mắt, kịp tỉnh táo ra.
Hắn đứng dậy, mạnh tay gạt hết cốc khỏi bàn.
"Bùi Thanh Huyên, muội dùng thuốc mịa gì vậy???"
Sư huynh tức giận đến mức gọi ta bằng cả họ và tên.
Chếc rồi, ta uống nhầm thật rồi.
Ta mất hết sức lực, ngã vào vòng tay của Vệ Vu Kỳ, mí mắt càng lúc càng nặng.
Vệ Vu Kỳ nghiêng người ôm ta dịu dàng, lông mày và ánh mắt đầy nét trêu chọc, nhưng giọng điệu lại bất lực và trìu mến.
“A Huyên, nàng vẫn thích hành động kiểu như này sao ...”
Ngày hôm sau, ta thức dậy trong phòng tiểu sư đệ.
Vệ Vu Kỳ ngồi ở bên giường, ngón tay kẹp gói độc dược, chờ ta tự nguyện xưng tội để được khoan hồng.
"Sư tỷ vì sao đã cho ta một gói thuốc kích xx, cho sư huynh một gói thuốc mê, trong người vẫn còn một gói thuốc độc thế này?"
Ta đưa tay xoa xoa thái dương, đầu óc quay mòng mòng.
Nếu sư phụ mà thú tội, cả chuyện của A Hoàng nữa, vụ nhìn trộm của chúng ta sẽ bị vạch trần.
"Sư tỷ, ta hôm qua ta cố gắng giải độc cho đại sư huynh, nhưng phát hiện trong cơ thể sư huynh vẫn còn chất độc, tưởng là gì hóa ra lại chính là khí độc ta thả ra để truy bắt trộm."
Lòng bàn tay hắn ấn vào bắp chân ta qua tấm chăn. Tình cờ đó chính là vết thương mà A Hoàng đã cắn vào đêm đó.
"Sư tỷ, tỷ thật sự là đánh nhau với đạo tặc bị thương sao? Hay chính tỷ mới là hái hoa tặc đây?"
Do hoàn cảnh đưa đẩy, ta buộc phải hy sinh thôi.
"Sư đệ, là chuyện như này."
"Ý của tỷ là Đại sư huynh chính là đạo tặc theo dõi ta, sau đó lại bị sư tỷ bắt quả tang?"
“Ta thề bằng cả mạng sống, chuyện chính là như vậy. Đêm đó ta nhìn thấy tên trộm lẻn vào rồi bị trúng độc nên mới đánh nhau với hắn. Không ngờ rằng hắn chính là Đại sư huynh thánh thiện của chúng ta, còn sư tỷ của ngươi thì bị thương đây nài, ôi chao ...”
Thành thật xin lỗi, Đại sư huynh.
Ông bà ta đã dạy, sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi* mà.
*Gốc: 死道友 不死贫道, đạo hữu chếc, bần đạo không chếc: ý chỉ chỉ cần mình sống là được, bạn bè có sống hay chết đều không quan trọng.
Như xúc động tội nghiệp lắm, ta cố rặn ra vài giọt nước mắt, ngước mắt lên nhìn hắn nói:
“Chỉ là sư tỷ không được tài giỏi như người khác nên mới bị tên trộm này bắt làm con tin, chính hắn đã ép tỷ phải đánh thuốc đệ.”
“Tỷ không làm được, cho nên mới muốn dùng thuốc để làm tên trộm choáng váng, cứu đệ đệ vô tội của ta.”
Hành động gắp lửa bỏ tay người này chẳng những sẽ không liên lụy đến sư phụ mà còn giữ gìn hình ảnh của chính ta nữa.
Ta hăng hái nói, nhưng Vệ Vu Kỳ lại ra hiệu tạm dừng.
"Dừng lại, cái này không thích hợp. Sư huynh đêm qua hôn mê bất tỉnh, liên tục gọi tên sư tỷ, vậy sao sư huynh lại có ý gì với ta được."
Ta quay đầu đi, trong lòng nguyền rủa sư huynh thật sự là kẻ đê tiện.
Ta dang hai tay ra, bất lực nói: “Aiya, ta nói chắc đệ không tin đâu, nhưng nói chuẩn ra đại sư huynh là bisexual. Giờ đệ đã thấy hợp lý chưa?”