Gần đây tiểu sư đệ của ta càng ngày càng đẹp, chọc cho phường trộm cắp vô lại thèm muốn, ngày nào tắm gội cũng bị rình mò coi trộm.

Tình trạng này kéo dài suốt mấy tháng trời liền. Bọn trộm này thủ đoạn vô cùng tinh vi, khó ai có thể bắt được.

Sư đệ bố trí phục kích, gài bẫy bằng độc dược, lại còn dùng cả hàn băng ngàn năm đóng băng cửa sổ.

Đệ ấy thậm chí còn xích một con chó dại vô cùng hung dữ ở bên cạnh.

Mọi người biết đấy, cái loại chó dại ý mà, thấy ai mà chả đớp cho một miếng, dữ tợn cực kỳ.

Ấy thế mà tên đạo tặc cuối cùng vẫn cứ ngang ngược tung hoành, như chốn không người.

Sáng sớm hôm sau, tiểu sư đệ đẩy cửa ra xem xét, kết quả thật sự là làm người chếc lặng.

Vết tích của độc dược màu tím lan từ trong cửa ra đến tận ngoài, cánh đồng bên ngoài Mãn Sơn dính đầy những dấu chân lộn xộn.

Tất cả đám hàn băng trên cửa sổ đều bị liệt hoả làm tan chảy, ngói trên mái hiên còn bị dẫm đạp đến nỗi rơi rông rổng, trượt xuống thiếu chút nữa đập vào đầu đệ ấy luôn!

Sáng hôm đó, toàn bộ tông môn đều nghe thấy tiếng kinh hô của tiểu sư đệ.

“Mẹ nó, chó của ta đâu!”

Ta vội vàng chạy ta: “Sư đệ, đừng hoảng, để sư tỷ giúp đệ tìm chó.”

Sư đệ tên Vệ Vu Kỳ, lúc này đang đứng mái hiên, thân thẳng như ngọc, phong tư trác tuyệt.

Đệ ấy hướng mắt nhìn về phía ta, trên môi hàm chứa ý cười: “Sư tỷ, tỷ nhanh thật đấy.”

Ta gật gật đầu, mặt không đổi sắc, quay người rời đi, chỉ là chân có chút khập khiễng.

Sau lưng truyền đến giọng nói lành lạnh của tiểu sư đệ: “Sư tỷ, sao tỷ lại chân thấp chân cao như vậy?”

Ta không quay đầu lại, nói: “Đêm qua đến giúp đệ truy sát đạo tặc đó, không may bị đánh trọng thương!”

Ta tranh thủ thời gian tốc biến thật nhanh về y viện, vừa mở cửa ra bước chân vào, một mùi thơm ngào thơm ngạt đã ập ngay vào mặt.

Đại sư huynh đang ngồi trong sân lúi húi xoay quanh nồi lẩu đang sôi ùng ục trước mặt.

“Đại sư huynh! Ngươi điên rồi! Sư đệ đang đi tìm chó đó!”

Ta lao ta, chộp lấy cái muôi, bắt đầu vớt “topping” trong nồi ra, than,

“Trời đất ơi, giờ vớt hết ra huynh có hồi sinh lại nó như cũ được không vậy?”

Đại sư huynh ngơ ngác ngẩng đầu lên. Khuôn mặt tuấn mỹ ngày nào giờ đã chuyển sang màu gan heo, hắn ngơ ngác nói: “Sư muội, muội đừng hiểu lầm, ta đang nấu thuốc giải, không phải giả cầy đâu.”

Ta thở dài một hơi, lưỡng lự không nói, nhìn nồi thuốc, trong đó rõ ràng  là một con gà mà!

Đại sư huynh thấy ánh mắt của ta vội phân bua: “ y da, ta vừa cho một con gà ô vào đó, có vấn đề gì sao?”

Trực giác ta luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Phải nói rằng trận chiến đêm qua cực kỳ, cực kỳ đẫm máu!

Mở màn là sư phụ, người nhắm mắt lại, niệm quyết pháp sau đó triệu hồi ra ngọn lửa rực chín dương, từ từ nung chảy cửa sổ đầy băng tuyết rồi lách người vào.

Đại sư huynh tính nhân cơ hội đi theo thì không ngờ lại bị trúng độc, hơn nữa còn bị con chóa độc ác truy đuổi khắp núi.

Ta lúc đó vô cùng lưỡng lự, khó xử vô cùng nhưng cuối cùng cũng quyết định bay đi bắt con chó hung ác ấy về, nhưng kết cục lại bị nó đuổi ngược lại.

Lúc ấy ta bị con chóa cắn chân không buông, không gỡ ra nổi ta đành truyền tin bí mật: “Sư phụ! Cứu con với!”

Sư phụ thầm mắng: “Hai đứa ngốc vô dụng này! Không những làm không xong mà còn bị nó đuổi cho chạy vòng vòng nữa chứ!”

Sư phụ tiến đến ứng cứu, đánh con chóa bất tỉnh chỉ với một chiêu.

Đúng lúc này, sư đệ Vệ Vu Kỳ đã đứng lên khỏi bồn tắm.

Tức thì, sư phụ liền bế theo con chóa lên, chạy biến!

Ba người lén lút hành động suốt đêm mà không một ai phát hiện ra.

Nhưng vấn đề là,

Đêm đó khi sư phụ đang ngồi thiền thì con chóa tỉnh lại, nó liền xông đến cắn người một lần nữa!

Kết quả, chỉ sau một đêm trong tông môn đã xuất hiện thêm hai người què và một kẻ ngốc.

Trò hề tông môn tỷ như nhìn lén sư đệ tắm này của nhóm 3 người chúng ta bắt đầu từ khi ta vô tình bắt gặp sư phụ nửa tháng trước.

Đêm đó, ta như thường lệ ngồi trên mái nhà, bí mật bảo vệ an toàn cho tiểu sư đệ dung mạo như hoa nhà mình.

Đến nửa đêm ta bắt được một tên trộm đang lén lút bò cửa sổ.

Không ngờ đấy lại chính là sư phụ nhà mình :v

Sư phụ thấy là ta thì thở phào, vô lý mà vẫn rất tự tin nói: "Thanh Huyên, đây là lần đầu, con niệm tình để ta đi nhé."

Ta nhìn sư phụ từ trên xuống dưới với ánh mắt nghi ngờ: “Ai cũng nói là lần đầu của mình, nếu đây là lần đầu của người, vậy tên trộm mấy hôm trước là ai được chứ?”

Sư phụ mở to mắt, tựa như bị oan lắm: “Thật sự là lần đầu của ta, hôm nay ta đích thân đến đây cũng vì muốn bắt người thôi.”

Hóa ra là do Sư phụ đã được mật báo, rằng trong tông môn chúng ta xuất hiện một vị thượng tiên lịch kiếp lưu lạc xuống.

Manh mối duy nhất về người này là ấn ký rồng bạc ở xương đuôi, và ấn ký này sẽ xuất hiện khi gặp nước.

“Chờ một chút, sư phụ, vậy người đã nhìn lén tổng cộng bao nhiêu cái mông rồi?“

Nói rồi nghĩ đến gì đó, ta che miệng lùi lại phía sau:“Sư phụ à, chẳng lẽ mông con người cũng nhìn rồi sao?”

Sư phụ sắc mặt sa sầm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con nhóc ngốc này, làm sư phụ ngươi bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ ta phải nhìn mông ngươi mới đoán được sao?"

Môn phái của ta thực lực đang dần suy yếu, đệ tử rất nhiều, nhưng tư chất xuất sắc thì chỉ có một số ít.

Chỉ có tiểu sư đệ kia là như hạc giữa bầy gà, khí thế phi thường dẫn đầu toàn bộ đám đệ tử.

Khỏi phải bàn luôn, từ gương mặt kia, khí chất xuất thần này, đến giọng nói và dáng người của Vệ Vu Kỳ, hehehe.

Sư phụ tiếp tục bổ sung: “Hơn nữa, vị thượng tiên kia là nam giới mà con.”

Ta nắm chặt tay ho khan: “Vậy chẳng phải nếu là nữ nhân thì người cũng phải nhìn hay sao?”

Sư phụ sửng sốt: “Thế thì cũng không phải đâu, con rõ ràng là tư chất bình thường, tâm độ cũng bình thường nốt, không thể nào là”

Ta nhẹ nhàng giơ đoản kiếm lên lau chùi cho sáng bóng: “Con thì làm sao ạ, sư phụ người nói tiếp đi.”

Sư phụ vội đổi chủ đề, cười chân thành nói: “Nhưng lúc ta đón con, thầy bói đã nói con là người đã có mệnh trường sinh đó nha.”

Là người tu tiên đứng đầu một môn phái, người tin vào bói toán có thực sự ổn không vậy??

Cuối cùng ta quyết định hoàn thành sứ mệnh đầy khó khăn và trở ngại này cùng với sư phụ.

Đại sư huynh là thành viên cuối cùng gia nhập nhóm rình trộm.

Vì ta và sư phụ thường xuyên lén lút gặp mặt lúc đêm khuya, bị đại sư huynh bắt gặp. Đại sư huynh thầm than một tiếng “tông môn bất hạnh” rồi tóm cổ ta và sư phụ lại.

Hiện tại, huynh ấy đang hai tay chống cằm, nhìn chằm chằm về phía hai người chúng ta, nhướng mày nghĩ ngợi: “Hóa ra thế gian vẫn còn một nhiệm vụ gian nan, nguy hiểm đến vậy sao? Nơi nào có khó, nơi đó có ta lo. Hai người cho ta gia nhập với!”

Bây giờ, ba người chúng ta và một con chó, đang ngồi quanh cái nồi đặt trên mặt đất, suy nghĩ lại hành động của chính mình.

Đại sư huynh tri kỷ gắp cho ta một cái chân gà, rồi lại nhặt một miếng ức gà ném xuống đất cho con chóa hung dữ.

Con chóa chắc cũng nhận thức được tình cảnh của mình bây giờ, không còn gầm gừ nữa mà toét miệng cười trông có vẻ hơi ... kinh dị.

Sư phụ nhìn thấy mắt sáng lên: “Các con nhìn này, con chóa này thông minh quá nhỉ!”

Con chó vểnh tai lên, chớp chớp mắt rồi đột nhiên sủa điên cuồng.

Quả nhiên, ngoài cổng sân truyền đến giọng nói của Vệ Vu Kỳ.

"Sư tỷ à, tỷ đã tìm thấy A Hoàng chưa?"

Thôi chết, hắn đuổi tới rồi!! Làm sao bây giờ!!

Vừa nghe thấy giọng, sư phụ đã nhanh chân chạy vào sân trong.

Ta bàng hoàng đứng dậy định chạy theo thì có tiếng cửa bị đẩy ra ngay sau lưng.

"Sư tỷ, ta vừa đi tuần trên núi trở về, phát hiện Tiểu Hắc của ta cũng bị trộm mất rồi."

Đại sư huynh cầm chiếc đũa dài ngơ ngác ngồi đó nuốt nước bọt: “Hy vọng Tiểu Hắc cũng là tên chó.”

Vệ Vu Kỳ vẻ mặt lãnh đạm đứng ở cửa, ánh mắt dò hỏi quét qua ta và đại sư huynh.

"Xem ra sư tỷ đang rất bận à, thôi thì ta chỉ có thể tự mình đi tìm vậy."

Ta tò mò hỏi: “Sư đệ, đệ gọi Tiểu Hắc là đang gọi ai vậy?”

Đại sư huynh nhắm mắt chắp tay, thấp giọng cầu nguyện: “Là con chó, là con chó, là con chó đi mà.”

Sư đệ: “Là con gà của ta.”

Ha ha.

Ai mà biết được, sau khi sư huynh trúng độc, thần trí không tỉnh táo, chạy nhông nhông khắp núi, lại còn tiện tay bắt gà.

Tiểu Hắc quả thật không được may mắn như A Hoàng.

Tiểu Hắc đệ đệ vì quá thương người anh trai A Hoàng nên đã ra đi tìm đường cứu anh suốt 3 ngày 3 đêm. Kết cục thì, khỏi nói cũng biết.

“Huynh mời sư tỷ đến ăn cơm, vậy mà lại làm thịt Tiểu Hắc của ta để mời tỷ ấy?

Sau khi hai người bọn họ rời đi rời đi, sư phụ yêu dấu đang biến thành mèo của ta mới mới lẻn ra ngoài, một vuốt tóm lấy A Hoàng rồi ra hiệu cho ta im lặng.

Ngày thứ bảy Tiểu Hắc ra đi, ta xách giỏ đến thăm tiểu sư đệ.

Dù sao thì ta cũng có một phần trách nhiệm trong cái chết của Tiểu Hắc.

Đại sư huynh luôn chiều tiểu muội này nhất, không tiếc gì mà xé cho ta 2 cái chân gà, thế nên ta cũng thấy vô cùng áy náy.

Ta dùng cả hai tay đưa giỏ cho sư đệ: “Sư đệ, xin đệ hãy chấp nhận lời xin lỗi của sư tỷ.”

Mặc dù sư đệ hôm đó không đánh ta, nhưng ta vẫn cảm thấy đệ ấy thực sự rất tức giận.

Vệ Vu Kỳ lật tấm vải trắng phủ trên giỏ ra, bên trong mười mấy chú gà con lông vàng óng ló đầu, kêu ríu ra ríu rít.

Ta nhìn Vệ Vu Kỳ đầy mong đợi, quả nhiên, mặt đệ ấy thả lỏng, lông mày cũng giãn ra.

Ta đang định thở phào nhẹ nhõm, lại nghe hắn trầm giọng nói: “Sư tỷ, đệ không dễ dụ đến vậy đâu.”

Nửa phút sau, ta và sư đệ trèo vào sân của Đại sư huynh.

Ta run rẩy: “Tiểu sư đệ, ngươi nhất định phải làm cho tới cùng sao?”

Vệ Vu Kỳ ánh mắt kiên định nói: "Mạng đổi mạng, sư tỷ, tỷ có muốn đi cùng huynh ấy không?"

Ta lại dùng chiêu thề độc bị sét đánh trúng của mình ra tỏ lòng thành với tiểu sư đệ.

Đến khi Đại sư huynh trở về, mấy cây quýt hắn vất vất vả vả cực khổ suốt 3 năm mới trồng ra đã hoàn toàn trơ trụi.

Sư huynh tức giận đến mức lăn lộn:

"AI? LÀ AI ĐÃ BỨT TRỤI A QUÝT CỦA TAAA!"

Khi đó, chúng ta đang đứng trước mặt Đại sư huynh, Vệ Vu Kỳ tự tay bóc quýt cho ta ăn.

Hắn tỏ ra rất kiên nhẫn, động tác nhẹ nhàng: "A, sư tỷ, tỷ há miệng ra nào."

Đối mặt với ánh mắt sát ý của Đại sư huynh, ta miễn cưỡng mở miệng ăn hai miếng.

Đi chếc đây, chua vãi shit!

Nhưng nếu nhổ ra, ta sẽ đắc ta cả hai người cùng một lúc.

Lần này là Đại sư huynh giơ kiếm lao ta đuổi theo tiểu sư đệ.

Hai người oánh nhau giáp lá cà từ dưới mặt đất cho đến trên bầu trời, rồi lại biến mất trong giây lát.

Này, sao đệ không đánh với ta vậy? Này --- này
...

Tuân thủ đức tính tiết kiệm đáng quý, ta liền nhặt mấy quả quýt vừa đánh rơi đang lăn trên sàn mang đến viện của sư phụ.

Sư phụ cắn một miếng, thở dài ba lần.

Theo lời của sư phụ thì, Tiểu Hắc chếc cũng đã chếc rồi, Đại sư huynh chắc cũng sắp rồi đó.

Đột nhiên, sư phụ nói với ta rằng người đã có thêm manh mối về vị thượng tiên lịch kiếp kia rồi.  

"Thanh Huyên, con xem kỹ nhé!”

Sư phụ vẫy vẫy tay áo dài, trong không khí xuất hiện một ảo ảnh cực lớn.

Đầu tiên là đôi giày trắng, sau đó là trang phục của tông môn, kế đó là chiếc thắt lưng trông vô cùng quen thuộc.

Đây không phải là tiểu sư đệ của ta sao?

Đ-đ-đâ-đâ-đây--- đây là góc nhìn của A Hoàng đúng không!!??

Vệ Vu Kỳ đang ngồi trên xích đu, một chân đặt trên mặt đất, lưng hướng lên trời, không thể nhìn rõ biểu tình của hắn.

A Hoàng hình như đang nhảy dựng lên, cố gắng thu hút sự chú ý của chủ nhân. Vệ Vu Kỳ nghiêng đầu, lông mày nhíu chặt lại.

"Quỳ xuống, ai bảo ngươi ăn Tiểu Hắc chứ? Cả ngươi và nàng đều đã quên Tiểu Hắc, đúng là không có lương tâm."

Sư phụ ấn dừng ảo cảnh, rồi bấm tiếp tua nhanh =))

Khi Vệ Vu Kỳ xuất hiện lại lần nữa, thời gian và địa điểm đã thay đổi.

Hắn đang đứng bên ngoài một bức tường, sắc mặt u ám như sương.

Bên kia bức tường là giọng nói của ta và Đại sư huynh.

"Sư huynh, đã ba năm trôi qua, cây quýt của huynh đã có quả rồi đấy."

“Vậy để tháng sau huynh đãi muội mấy quả nhé.”

Vệ Vu Kỳ quỳ xuống, nhấc tay sờ đầu A Hoàng, ánh mắt vốn ấm áp giờ đây tràn ngập tức giận.

"A Hoàng, ngươi cảm thấy thịt gà ngon hơn hay quýt ngon hơn?"

Sư phụ xua tay để xua đi ảo ảnh, rồi hỏi ta có hiểu vấn đề không.

Ta nhớ ra Tiểu Hắc chính là con gà mà ta đã tặng cho Vệ Vu Kỳ khi ta xuống núi trở về.

Chỉ là ta đã không nhận ra nó khi nó ở trong nồi.

Ta đã hiểu vấn đề nằm ở đâu.

"Tục ngữ nói, không thể vừa có quýt vừa có gà. Cho nên, sư phụ, ngài muốn ta nhanh chóng đưa ra quyết định, tránh cho tông môn bất ổn sao?"

Sư phụ cau mày: “Nếu ngươi nói ngươi ngốc đúng là không sai miếng nào, sớm muộn gì tiểu sư đệ ngươi cũng sẽ phi thăng thôi.”  Trên mặt người viết rõ hai chứ “ghét bỏ”, nhướn mày nói thêm, “Đến lúc đó ngươi lại ở bên Lão đại, có phải là ngon ăn không?”

Sư phụ duỗi năm ngón tay ra rồi khép lại, làm ra bộ dáng, anh Tí anh Tèo, anh nào em cũng thích=)))

Ta chợt nhận ra: “Vẫn là sư phụ có tầm nhìn xa trông rộng.”

Nhưng nghe đến đây, sư phụ đã xác nhận danh tính của tiểu sư đệ rồi.

Sư phụ hất tay áo, góc nhìn của A Hoàng lại xuất hiện.

Tiểu sư đệ chỉ chăm chăm đề phòng người mà quên đề phòng cả chóa.

Hơi nước bốc lên, Vệ Vu Kỳ thả mình xuống, nhắm mắt lại, từ từ chìm xuống nước.

Toàn bộ người biến mất. Hắn sẽ không chếc đuối đấy chứ?

Sư phụ bảo ta chờ xem.

Chờ hồi lâu, mặt nước hơi chuyển động, khi nổi lên lần nữa, hóa ra chính là hình dáng thật sự của một con Ngân long chói mắt.

Ta hơi mất tập trung, tim ta đập thình thịch.

Khẽ nuốt khan, ta vỗ vỗ lên cánh tay Sư phụ:
“Không ấy thì, đi lên tí nữa, có còn nhìn thấy ấn ký không sư phụ?”

Sư phụ nhìn ta với vẻ kinh tởm.
"A Hoàng quá thấp, con có muốn xem chỗ đó cũng không được. Nhưng nhìn làm gì? Nó đã hiện nguyên hình rồi mà!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play