"Thật tốt quá!" Sư tỷ cũng bận, xác định xong thì vội vàng cúp máy.
Ánh mắt Cố Chức vẫn dừng lại trên màn hình.
Câu "Em đi" vừa rồi không chỉ là đồng ý với sư tỷ mà còn là phản hồi của cô với video tuyên truyền của Trần Mi.
Ngoại tình đúng là trách nhiệm ở chỗ đàn ông, nhưng hình như chị gái này hơi ngạo mạn?
Hành động đều là từ suy nghĩ, vậy năm đó chị làm tiểu tam cũng là thế này à?
Chia nỗi xấu hổ này cho nhân dân khắp cả nước đều còn thừa đấy.
Cố Chức im lặng không nói.
Hệ thống lo lắng phát ra âm thanh.
[Hệ thống: Ký chủ..]
Cố Chức trở lại bình thường.
Cô không nghe cũng biết hệ thống muốn nói gì, lập tức lên tiếng: "Ta đã tìm được phương pháp thu hoạch giá trị cảm ơn mới rồi, muốn thử một lần xem sao."
Hệ thống khiếp sợ.
[Hệ thống: Cô chỉ nghe một cuộc điện thoại mà đã nghĩ ra phương pháp? Ký chủ, chẳng lẽ cô chính là đại thông minh trong truyền thuyết? ]
Cố Chức:. Có thể thấy được hệ thống vẫn đang nỗ lực tiêu hóa kho thông tin mới được cập nhật.
Cố Chức rặn ra một nụ cười: "Nếu ta là đại thông minh, vậy mi chính là tiểu thông minh."
Đừng hòng ai nghĩ trốn thoát.
[Hệ thống: Cảm ơn ký chủ khích lệ, tôi là tiểu thông minh.]
Cố Chức:.
Bỏ đi, nói mấy thứ này với một hệ thống mới ra lò, cô cũng là càng sống càng thụt lùi, không đúng, càng sống càng trẻ.
Trên màn hình LED đã sớm chuyển qua một chị gái khác, Cố Chức không xem tiếp nữa.
Cô vừa đi về phía trạm xe buýt, vừa hưng phấn chia sẻ với hệ thống: "Hệ thống, ta nói với mi này, nếu thành công, không chừng một ngày chúng ta có thể thu được hơn mười nghìn đó! Nếu dám nghĩ thêm một chút, trăm nghìn một triệu cũng không thành vấn đề!"
Hệ thống:!
[Hệ thống: Khiếp sợ! Cô gái bình thường như cô lại đột nhiên phất nhanh trường sinh, nguyên nhân lại là..]
Cố Chức: Ta nghi ngờ mi đang nói móc ta, nhưng ta không có chứng cứ.
Thấy gương mặt Cố Chức đầy do dự, hệ thống bèn thúc giục.
[Hệ thống: Tôi đều đã dùng đến ngữ pháp mới học được. Ký chủ, cô mau nói cho tôi biết cô đã nghĩ ra phương pháp hay gì đi.]
Cố Chức: "Bảo mật."
Cô quyết định phải để hệ thống thể nghiệm nhiều tình cảm phong phú hơn.
Hệ thống: Aaaaa, tim gan cồn cào, muốn biết quá.
Sau đó, bất kể hệ thống cầu xin thế nào cũng không cạy miệng Cố Chức ra được, công tác bảo mật sắp bằng cơ quan tình báo rồi.
"Bây giờ biết thì sau này không bất ngờ nữa." Cố Chức đi suốt 2.6km, cuối cùng cũng tìm được trạm xe buýt, cô thở hồng hộc, "Đợi đến khi ta thành công rồi mi sẽ biết."
Hệ thống dùng một âm thanh máy móc "Tích" để thể hiện tâm trạng.
Cố Chức cười, "Hệ thống, mi càng ngày càng hoạt bát, trẻ nhỏ dễ dạy."
Qua vài giây, hệ thống mới trả lời.
[Hệ thống: Ký chủ, xe buýt tới, cô mau đi làm việc đàng hoàng đi, đừng quên nhiệm vụ.]
Cố Chức thế mà lại nghe ra được sự thẹn thùng từ âm thanh máy móc đó. Đây là tâm linh tương thông sao, hay là thiên phú dị bẩm?
Cô cười hehe lên xe, quẹt hai tệ.
Đương nhiên vẫn là thao tác qua lớp bao nilon.
Tài xế xe buýt nhìn cách cô cầm di động như thể nó dính virus, muốn nói lại thôi.
Cố Chức săn sóc giải thích: "Hành vi nghệ thuật của giới trẻ."
Tài xế xe buýt lập tức tỉnh ngộ, giơ ngón cái lên, không chút kỳ thị.
Đây là khu tiêu dùng cao cấp, nói ngắn gọn chính là người ít đất rộng. Bình thường những người qua lại nơi này đều lái ô tô. Xe buýt một tiếng một chuyến, người lao động đều không kiên nhẫn mà chờ thường sẽ chạy xe đạp điện. Cho nên, trên chiếc xe buýt vắng vẻ này chỉ có một mình Cố Chức.
Cố Chức ngồi xuống dãy ghế cuối xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đêm nay phải làm việc liền rồi, cô phải nghỉ ngơi dưỡng sức một lát.
Hệ thống cũng nhìn ra điều này nên không lên tiếng quấy rầy cô.
Cố Chức không cố tình nghĩ về nhiệm vụ của hệ thống, nhưng có một thí nghiệm tâm lý rất hay, khi bạn được yêu cầu đừng suy nghĩ về một con voi hồng, con voi hồng đã hiện lên trong đầu bạn rồi.
Về cách thu hoạch giá trị cảm ơn, cũng không phải Cố Chức không tin hệ thống, mà là cô cũng không xác định rõ.
Thấy cô nói chuyện hùng hồn với hệ thống như vậy thôi, thật ra trong lòng cô cũng không chắc chắn.
Hệ thống vừa mới đến thế giới này, tuy rằng thông tin rất đầy đủ, nhưng cô đã nhìn ra, bất kể là suy xét hay xử lý vấn đề, cô vẫn phải dựa vào chính mình.
Hệ thống càng như là một người tuyên bố và nhắc nhở, cô mới là người chấp hành, cũng là người duy nhất có thể nắm giữ giá trị sinh mệnh của bản thân.
Cảm giác này rất quen thuộc.
Cô nhớ đến kiếp trước.
Cô là một người ra xã hội, một người dốc sức làm, một người làm bất cứ chuyện gì. Cô không có đường lui, chỉ có chính mình.
Đến thế giới này, cô tưởng rằng tiền trong thẻ ngân hàng là đường lui của mình. Sự thật chứng minh, cô còn quá ngây thơ,
Cuối cùng, vẫn là phải dựa vào bản thân mới có thể sống sót.
Bây giờ Cố Chức vô cùng bình tĩnh.
Đối với giá trị cảm ơn, làm theo cách bình thường không được, vậy thì tìm đường tắt.
Cuối video tuyên truyền trên trung tâm thương mại là những ngôn luận của fans.
Fans, vòng fan, đây là một quần thể khổng lồ.
Nếu cô có thể nhận được giá trị cảm ơn từ vòng fan, vậy thì không phải lo nữa.
Như vậy trọng điểm là, làm cách để có được giá trị cảm ơn từ fans, làm sao thì fans mới cảm ơn mình, đây mới là vấn đề. Giữa cô và vòng fan có một liên hệ mấu chốt, đó chính là thần tượng.
Bất kể thần tượng bao nhiêu tuổi, chỉ cần có fans thích, người đó sẽ thành thần tượng của một tập thể.
Cố Chức vẫn luôn cảm thấy, loại tình cảm này rất thuần khiết, rất độc đáo, rất kỳ diệu.
Rất nhiều fans thích một minh tinh chỉ qua một khuôn mặt, một bài hát, một bộ phim, thậm chí là một cảnh quay, một đoạn phỏng vấn. Những cô gái này hy vọng thần tượng của mình tốt, hy vọng thần tượng được nhiều người công nhận và yêu mến hơn, hy vọng thần tượng nổi tiếng.
Đây là một tình cảm gần như không xen lẫn bất kỳ lợi ích gì.
Đương nhiên, bây giờ vòng fan đã hình thành chuỗi sản nghiệp, có rất nhiều người lấy danh hiệu fans theo đuổi minh tinh chỉ vì lợi ích bản thân, những người này loại ra ngoài, chẳng hạn như những trưởng fansite bán đồ và fan cuồng.
Cố Chức nói thầm một câu trong lòng: Fan cuồng biss (*).
(*) Biss là từ dùng trong ngôn ngữ mạng Trung Quốc. Đây là một từ mắng chửi, đồng âm với từ 必死 (phải chết).
Quay lại chuyện chính, làm sao để được fans cảm ơn, nếu cô giúp thần tượng của những cô gái đó có được nhiều fans, có được độ chú ý cao, thậm chí còn có được tác phẩm có tỉnh đại biểu.. Vậy thì, có phải có thể thu hoạch được một đợt cảm ơn không?
Nói ngắn lại, cô cảm thấy đám fans có thần tượng này rất có tiềm lực phát triển, đều có thể trở thành cá trong ao của cô (*), à không, là đại ca top 1 ao cảm ơn.
(*) 鱼塘 - Ao cá là từ lóng mạng Trung Quốc, chủ yếu ám chỉ nơi tập trung lốp dự phòng, cá là lốp dự phòng, càng nhiều cá thì ao cá càng lớn.
Xe buýt lảo đảo lắc lư hơn hai tiếng mới đến khu vực gần trường quay "Chị gái mị lực vô biên".
Người làm công bên đây nhiều, rốt cuộc cũng có cửa hàng mà người nghèo rớt mồng tơi như Cố Chức có thể tiêu tiền.
Cô nhắm ngay chuỗi cửa hàng điểm tâm sáng.
Trên biển hiệu của những cửa hàng này viết là cửa hàng đồ ăn sáng, nhưng thật ra từ bữa sáng đến bữa khuya đều bán mấy thứ này, bánh bao, màn thầu, sủi cảo, bánh vàng (*).. Đỉnh nhất là, có thể bán theo số lượng.
(*) 黄金糕: Bika ambon hay còn gọi là bánh vàng hay kuih bingka vàng ở Singapore, là một món tráng miệng của Indonesia được làm từ các nguyên liệu như bột sắn, trứng, đường, men và nước cốt dừa.
Cố Chức tính giá xong, lần đầu tiên mua bánh bao, sủi cảo, vừa đúng mười tệ.
Thấy cô không có bao nhiêu tiền vậy thôi chứ rất biết cách tiêu tiền đó.
Cố Chức cầm di động qua lớp bao ni lông quét mã, cầm lấy thức ăn mười tệ, đi đến góc ngoặt nhanh chóng ăn hết, lại chạy đến mua phần thứ hai.
Phải quý trọng, ngày mai chỉ còn chín tệ.
Nhân viên cửa hàng nhìn cô vài lần.
Cố Chức mặt không đổi sắc, gọi những món giá chín tệ rưỡi.
Mặc kệ người ta nghĩ thế nào, dù sao cô là khách hàng, là thượng đế trả tiền lần này.
Cố Chức cầm một cái màn thầu hấp cũ đi tìm sư tỷ.
Sư tỷ đã cảnh cáo trước rồi, đương nhiên cô phải chuẩn bị một chút, trữ trước đồ ăn khuya nhất định không sai.
"Sư tỷ!"
Nơi xa, Cố Chức nhìn thấy một cô gái có mái tóc gợn sóng như Mai Siêu Phong (*).
(*) Mai Siêu Phong hay Mai Nhược Hoa, là một nhân vật hư cấu trong Anh Hùng Xạ Điêu, nổi tiếng với công phu "Cửu âm bạch cốt trảo" luyện từ Cửu âm chân kinh.
Cô gái mặc một chiếc áo thun văn hóa in năm chữ "Người làm công đã điên". Về mặt tinh thần, cô ấy đã chiến thắng đa số những người làm công, ít nhất đây là một người là công có nhận thức cao, hiểu rõ trạng thái tinh thần của mình.
Đoàn Na vẫy tay với Cố Chức, nở nụ cười xán lạn: "Cuối cùng cũng chờ được em."
Cố Chức chạy nhanh qua đó: "Sư tỷ, cảm ơn chị đã giúp em."
Bất kể là trong sách hay hiện tại đều phải cảm ơn chị.
"Cảm ơn cái gì, em không phàn nàn sau lưng bảo chị lôi em vào bể khổ là chị cảm ơn trời đất rồi." Đoàn Na sờ gương mặt đã làm việc cả ngày của mình: "Xem này, không có tí hơi nước nào, như quả khô vậy."
"Làm gì có, sư tỷ, chị cùng lắm là hơi héo thôi, tưới nước một cái là tươi tắn lên liền." Cố Chức chớp mắt, vạch túi đồ trang điểm mình mang theo ra.
Đương nhiên cô sẽ không mở cái túi đựng trang sức châu báu kia ra, cái túi đó đã bị cô vò thành một cục nhét vào túi quần. Nếu làm mất nó, cô sẽ khóc chết.
Trong trí nhớ của cô, sư tỷ yêu cái đẹp, thích skincare, Cố Chức bèn đến trung tâm thương mại mua một hộp mặt nạ.
Cô không xứng dùng, nhưng cô không thể mua cho người khác dùng sao?
Quả nhiên Đoàn Na rất vui: "Vừa lúc chị mới dùng hết mặt nạ trong văn phòng. Quả nhiên vẫn là sư muội săn sóc mà."
Ngành Đạo diễn ít sinh viên nữ, vào nghề cũng bị hạn chế hơn sinh viên nam nhiều, cho nên sinh viên nữ ngành này tự phát huy một truyền thống tốt đẹp, đó chính là cố gắng giúp đỡ sư muội hết sức.
Cố Chức rất thích bầu không khí này.
Nếu không, cô sẽ không lập tức đồng ý vị trí thực tập này.
Sư tỷ thật đáng tin cậy!
Đoàn Na mỹ mãn nhận lấy mặt nạ, ngẩng đầu lên, Cố Chức thế mà đang cầm một cái màn thầu.
Con bé ngốc này, tốn công mua mặt nạ cho cô ấy, lại không chịu mua một ít đồ ngon cho bản thân ăn.
Cố Chức không kể hoàn cảnh gia đình của mình với người khác, Đoàn Na không biết, trong lòng vừa ấm áp vừa chua xót.
Thật là!
"Ấy, sao em lại ăn cái này, chỗ chị có cơm hộp, em cầm đi."
Đương nhiên Cố Chức không thể nhận!
Hộp cơm này có thịt có đồ ăn, vừa nhìn đã biết mười tệ trở lên.
Cô không xứng, ăn xong nhất định vào bệnh viện.
Cô chắp tay sau lưng, lấy ra khí thế và sức mạnh như khi các đại tỷ đùn đẩy cho nhau lúc ăn tết, thay hình đổi vị, vũ trụ xoay chuyển, tay không chút nào chạm vào cơm hộp, kiên định chấp hành phương châm "Ngươi đừng đến đây".
"Sư tỷ, em không đói. Không phải chị nói" Mị tỷ "bên kia cần người gấp sao? Chúng ta mau qua đó đi, tranh thủ khởi công sớm một chút."
Đoàn Na vừa vui mừng vừa lo lắng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Dáng vẻ này của sư muội nhất định rất dễ chịu thiệt.
Cố Chức còn chưa biết, hình tượng của cô trong lòng Đoàn Na đã thay đổi từ cô bé đáng thương thành cô bé đáng thương dễ bị người khác lợi dụng.
Bấy giờ, một giọng nam hùng hồn chen vào giữa cuộc đối thoại của Cố Chức và Đoàn Na: "Đoàn Na!"
Đoàn Na lập tức kéo lấy Cố Chức và nở nụ cười bước qua đó, đồng thời nhỏ giọng nói tiếng bụng: "Tổ trưởng Hứa, nhìn anh ta uy nghiêm thế thôi chứ rất dễ nói chuyện, sau này em đi theo anh ta, đừng khờ dại mà làm việc cho những người khác, cứ đi theo Hứa Cương làm việc. Em cũng không có tiền lương đàng hoàng, chỉ có Hứa Cương mới có thể viết đánh giá trên báo cáo thực tập của em."
Cố Chức liên tục gật đầu, trong lòng lại nghĩ, cô trông có vẻ ngu thế à?
Đến trước mặt, Đoàn Na không hề sợ hãi gương mặt không có chút nét cười như tấm thép của Hứa Cương.
"Anh Hứa, em đưa người đến cho anh rồi đây, anh có thể đối xử tốt với em gái em."
"Yên tâm, anh sẽ đối xử tốt với em ấy."
Cố Chức:.
Hai người này nói chuyện sao càng nghe càng thấy kỳ quái?
Hình như, hơi giống thanh lâu gì đó trong phim cổ trang?
Cố Chức lắc lắc đầu.
Nhất định là do cô suy nghĩ lung tung.
Cố Chức ra vẻ phụ nữ nhà lành bị ức hiếp, quay đầu lại, lưu huyến đáng thương mà nhìn Đoàn Na.
Gương mặt Đoàn Na có vẻ không yên tâm, cuối cùng miễn cưỡng vẫy tay: "Đi đi."
* * *
Ban nãy Hứa Cương lại đây, vừa lúc nghe thấy lời nói hối thúc làm việc của Cố Chức trên hành lang, cho nên anh ta vô cùng hài lòng với người lao động mới đến này.
Lúc này Cố Chức lại ra vẻ gà con lạc đàn ngây thơ, anh ta rặn ra một nụ cười cứng đờ: "Đừng sợ."
Cố Chức chớp chớp mắt.
Vốn dĩ không sợ, nhưng nghe anh nói với vẻ mặt này xong, ngược lại bắt đầu hơi sợ.
Có lẽ Hứa Cương cũng nhận ra bản thân không thích hợp đi con đường anh trai tri kỷ này nên lại bắt đầu xụ mặt: "Các sư tỷ của em đều rất giỏi, anh hy vọng em cũng giống như vậy."
Cố Chức thẳng sống lưng: "Đương nhiên rồi!"
Cô không thể phá hỏng thanh danh của các sư tỷ, càng không thể phá hỏng thanh danh của bản thân.
Nhìn thấy studio, Cố Chức tìm lại được một chút cảm giác quen thuộc.
Nghề cũ của cô đây mà.
Đời trước cô cũng là đạo diễn, chẳng qua không phải học ngành đạo diễn đàng hoàng, mà là trời xui đất khiến bước vào lĩnh vực này, cái gì cũng đã trải qua.
Bây giờ làm một trợ lý nhỏ, chắc là.. ổn thôi nhỉ?
Cố Chức nhìn Hứa Cương, cô vẫn là rất có tự tin.
"Mau đi ăn trưa đi, nghe nói lần này là trực tiếp rút thăm PK, không có bỏ qua phân đoạn này, siêu kích thích!"
Hai chị gái nhỏ như lốc xoáy cuốn qua bên người Cố Chức.
Cố Chức nhanh nhạy nghe được có drama để xem, quay đầu xoẹt một cái, nhìn về phía Hứa Cương, hai con mắt sáng hơn cả bóng đèn.
Hứa Cương: "Phân đoạn này có tổng đạo diễn trù tính sắp xếp, vừa lúc đạo diễn phân tổ và các tổ viên đang nghỉ ngơi. Em cũng đi xem đi."
Cố Chức: "Vậy em đi nha anh Hứa."
"Ừ!" Hứa Cương còn chưa kịp gật đầu, chớp mắt một cái, bên người đã không còn ai.
Cẩn thận nhìn lại, hay lắm, Cố Chức như là tên lửa, đạp lên rương gỗ mà nam diễn viên dùng để tăng chiều cao, đang nhìn dị quân đột khởi (*) phía sau đám đông.
(*) 异军突起 - Dị quân đột khởi: Đây là một thành ngữ Trung Quốc, ẩn dụ cho một lực lượng mới đột ngột trỗi dậy.
Chỉ nhìn bóng lưng cũng biết tâm trạng hóng hớt của cô nóng nảy cỡ nào.
Hứa Cương đột nhiên hơi hoài nghi liệu ấn tượng đầu tiên của anh ta với Cố Chức có chính xác hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT