*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong cửa hàng châu báu xa hoa.
Một đám nhân viên cửa hàng chúng tinh củng nguyệt (*) vây quanh một nữ sinh.
(*) 众星拱月 - chúng tinh củng nguyệt: Đám sao vây quanh mặt trăng.
Nhưng mà, nếu nhìn kỹ hơn, thì sẽ phát hiện, cách ăn mặc của nữ sinh không hợp với lối trang trí sang trọng của cửa hàng.
Cố Chức thoải mái dựa vào sofa bọc da, vừa uống một ly nước cam tươi bảy tệ, vừa nhàn nhã vô tư ngắm nghía trang sức trăm vạn.
Mặc dù cô đang mặc một chiếc áo phông hàng thanh lý bán đổ bán tháo với giá sỉ 10 tệ, chân đi một đôi tông lào được bán ở một quầy hàng rong với giá 5 tệ, cũng không hề ảnh hưởng đến việc cửa hàng châu báu tạm thời đóng cửa để tiếp đãi cô chút nào.
Trịnh trọng như thế, vậy cô càng không thể tùy tiện được.
Mắt thấy thần sắc của Cố Chức càng thêm nghiêm túc, quản lý cực kỳ tinh mắt, càng thêm kỹ càng tỉ mỉ mô tả quá trình sửa chữa dây chuyền.
"Cố tiểu thư, dựa theo nhu cầu sửa chữa của cô, viên này là đá hồng ngọc Mozambique nguyên chất.." Quản lý dùng ngữ điệu không nhanh không chậm nhẹ giọng mô tả, "Phần chạm rỗng nhỏ và tinh xảo càng thêm phù hợp hơn với cảm giác" bện "mà cô muốn.."
Cố Chức nhìn chằm chằm sợi dây chuyền không lên tiếng, các nhân viên cửa hàng nhìn chằm chằm Cố Chức không dám trút giận.
Vị khách hàng lớn này, có tiền thì đúng là có tiền, nhưng tinh xảo còn muốn tinh xảo hơn cũng là thật sự tinh xảo còn muốn tinh xảo hơn, thế mà lại tỉ mỉ đến mức phải hỏi rõ ràng về góc độ sắp xếp của mấy trăm viên kim cương vụn.
Là mỗi một viên!
Gần như không có khách hàng nào sẽ để ý vấn đề chi tiết như vậy.
Có điều, ngược lại không ai dám chê bai cô vạch lá tìm sâu.
Cố Chức nói một chính là một, nói hai chính là hai, sẽ không thay đổi ý định nhiều lần, càng sẽ không nói muốn "múa rìu qua mắt thợ".
Thượng đế có tiết tháo như vậy còn khá hào phóng với bọn họ.
Đó đó, cô ấy uống đồ uống có giá mấy đồng một ly, ngược lại mời bọn họ uống cà phê mấy chục tệ.
Quá ngượng ngùng.
"Cố tiểu thư, cô xem.." Quản lý bắt đầu câu chuyện.
Cố Chức nhanh chóng hoàn hồn, sảng khoái móc ra một tấm thẻ từ trong chiếc túi nilon màu đỏ thường mang theo bên mình, "Thanh toán khoản cuối đi."
Tùy ý đến độ như thể thứ lấy ra không phải là thẻ đen, mà là tờ rơi.
Đám nhân viên cửa hàng:.
Tiếp theo, Cố Chức lại tùy ý bỏ sợi dây chuyền mấy trăm vạn vào túi nilon tầm thường.
Đám nhân viên cửa hàng:.
Khiêm tốn như vậy, thân dân như vậy, khụ khụ, có lẽ đây chính là lạc thú của kẻ có tiền đi.
Thanh toán xong xuôi, quản lý ân cần kéo mở cửa lớn: "Cố tiểu thư, hoan nghênh lần sau quang lâm."
Ánh mắt lại lần nữa dừng trên túi nilon của Cố Chức, dù cho quản lý đã quen nhìn những kẻ có tiền với đủ các loại đam mê, nhưng bình dân như vậy..
"Cố tiểu thư, hay là, cô cầm ly cà phê về đi ạ?" Người mời thậm chí còn chưa uống đâu.
Những nhân viên của hàng đi ra cùng để tiễn người liên tục gật đầu.
Cố Chức lắc đầu: "Mọi người uống đi, tôi dị ứng với cà phê."
Quản lý:?
Đám nhân viên cửa hàng:?
Ha? Dị ứng cà phê?
Lần đầu tiên nghe nói đấy.
* * *
Cố Chức nhịn xuống xúc động muốn uống cà phê.
Ngay cả loại chuyện thần kỳ như xuyên không cũng đã đụng phải rồi, dị ứng cà phên tính là gì.
Đúng vậy, Cố Chức xuyên không.
Cô xuyên vào một quyển tiểu thuyết về giới giải trí tên là 《Đoàn sủng giá lâm: Toàn giới giải trí thần phục ta》
Nữ chủ Cố La La xông pha giới giải trí được muôn vàn sủng ái, mà cô thân là chị gái cùng cha khác mẹ của nữ chính, nữ phụ của nhóm đối chiếu, vì hâm mộ nữ chính giành được tình thương của cha và ác loại yêu chiều của mẹ, dưới sự xúc động bước vào giới giải trí, đối đầu với nữ chính khắp nơi.
Nhưng vai phụ chính là vai phụ, tất cả mọi người đều đứng về phe nữ chính, ghét bỏ, bạo lực mạng theo nhau mà đến, cuối cùng nguyên chủ trầm cảm bỏ mạng.
Thật đáng thương, cha không thương mẹ không yêu, sự nghiệp không thành còn không tự yêu bản thân.
Ngoại trừ tiền, không có gì cả.
Trống rỗng, cô đơn và lạnh lẽo.
Đêm Cố Chức xuyên tới đây, suốt một đêm không ngủ.
Nguyên nhân là nhìn thấy con số trên thẻ ngân hàng, quá kích động!
Cố Chức chưa từng nghĩ một người làm công như mình có thể phất nhanh sau một đêm.
Cô không hiểu nữ phụ vì cái gì mà cứ chấp nhất so sánh với nữ chính, chấp nhất với tình yêu hư vô mờ mịt.
Số dư tài khoản còn dài hơn cả mật khẩu mở di động, còn so cái gì chứ, so ai sống lâu hơn, sống thoải mái vui vẻ hơn mới là quan trọng nhất.
Cô một đứa cô nhi, không có người thân, xuyên vào trong sách, tới đâu hay tới đó.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, kiên quyết không dây dưa với nữ chính.
Cô cũng không tin, như vậy vẫn không thể thoát khỏi kết cục BE đã định.
Sau khi hạ quyết tâm, Cố Chức liền ở lì trong biệt thự.
Ngôi nhà chứa đầy hàng xa xỉ, quần áo và siêu xe, cô chơi đồ hàng cũng có thể chơi rất lâu.
Sau đó, cô đã phát hiện một vấn đề nghiêm túc.
Đó chính là, đồ vật quý đối với cô mà nói, có thể ngắm nhưng không thể chạm.
Cô đã thử qua, vừa mặc quần áo đặt may cao cấp trong tủ thì sẽ bị dị ứng, ăn thực phẩm hữu cơ được cung cấp đặc biệt thì thượng thổ hạ tả, ngồi xe thể thao phiên bản giới hạn toàn cầu thì cả người run rẩy.
Tiềm thức nói cho cô biết, đây là vấn đề của tiền.
Cố Chức thử nghiệm từng chút một, kết quả nghiên cứu là, cô mặc quần áo dưới 10 tệ, khỏi dị ứng rồi; ăn thứ dưới 10 tệ, khẩu vị tốt rồi; dùng phương tiện giao thông dưới 10 tệ, eo không mỏi chân không đau, có thể một hơi leo mười tầng lầu.
Nói với bên ngoài rằng dị ứng cà phê, cũng là bởi vì cái này.
Có lẽ chắc đây chính là cái giá phải trả của việc trở nên có tiền.
Cố Chức phát ra tiếng thở dài ngọt ngào.
Nhưng cũng đã có tiền rồi, còn cần xe đạp làm gì?
Không có áp lực sinh tồn mới là tự tin lớn nhất, mặc quần áo rẻ tiền, ăn đồ rẻ tiền, đặt vào trước kia, là tiết kiệm, nhưng đặt vào hiện tại, đây đều là thú vui của kẻ có tiền.
Cô chỉ cần lo chế tạo cuộc sống hạnh phúc là được rồi!
Giống như hiện tại, cô nhất thời ngẫu hứng, thiết kế một sợi dây chuyền, chỉ cần không đeo trên người mình thì không sao hết.
He he, tuy rằng có chút phóng túng, nhưng không tính là phá của, châu báo bảo toàn giá trị mà.
Cố Chức chuẩn bị xuống lầu, phía sau tuyền tới tiếng hô kinh ngạc.
"Tiểu Bảo!"
Một đứa trẻ nghịch ngợm vụt qua bên cạnh.
Chỗ quẹo vào chính là thang máy!
Cố Chức không hề nghĩ ngợi, theo bản năng túm lấy cổ áo của thằng bé.
Giống hệt như xách gà con.
"Ai đây, không có mắt à?" Chưa thấy người, đã nghe thấy tiếng. Giọng nữ kia có vẻ nũng nịu, thoạt nghe thì có vẻ như đang làm nũng, thực chất lại ẩn chứa sự tức giận.
Cố Chức ngước mắt lên nhìn sang, vừa thấy người tới, chỉ muốn đỡ trán.
Không phải oan gia không gặp nhau mà.
Sao lại vừa khéo như vậy, đã đụng phải nữ chính Cố La La rồi?
Cô và thân thế của Cố La La nói ra thì có chút máu chó.
Cha Cố và mẹ Cố khi còn trẻ nắm tay nhau lang bạt giới giải trí. Cha Cố may mắn hơn mẹ Cố, bộ phim truyền hình đầu tiên đã giành được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất, mẹ Cố vừa suy nghĩ, dứt khoát không làm diễn viên nữa, lui về hậu trường làm người đại diện, chuyên tâm lo cho sự nghiệp của người yêu.
Bọn họ đã kết hôn, trở thành vợ chồng kiểu mẫu trong giới giải trí, mẹ Cố không e dè tuyên truyền một làn sóng tình yêu thần tiên và hình tượng người chồng hoàn mỹ cho chồng mình. Người xem rất thích kiểu này, sự nghiệp của cha Cố phát triển không ngừng, cách Ảnh đế chỉ còn kém một bước.
Cố tình, một ngày trước liên hoan phim, tuồn ra tin tức cha Cố ngoại tình trong thời gian mẹ Cố mang thai.
Mẹ Cố cũng tàn nhẫn, ngươi bất nhân ta bất nghĩa, bà là người bên gối, cũng là cộng sự, biết tất cả bí mật của cha Cố.
Dưới đủ các loại thủ đoạn, Ảnh đế sắp tới tay của cha Cố bay mất, hình tượng yêu vợ bị hủy hoại, sự nghiệp xuống dốc không phanh, còn tay trắng rời nhà, hơn nữa, bị mẹ Cố ép ký thỏa thuận không xuất hiện trước ống kính nữa, bằng không thứ chờ ông ta chính là nước mắt sau song sắt.
Cố Chức thầm nghĩ, mẹ Cố cuối cùng vẫn là mềm lòng, chẳng phải chưa đưa vào ư?
Mà Cố La La, chính là con gái của cha Cố và tiểu tam Trần Mi.
Rất thần kỳ phải không, sấm sét lớn như vậy, tương lai nữ chính thế mà lại còn có thể bạo hồng (*) trong giới giải trí, chỉ có thể nói hào quang của nhân vật chính thực sự là vô địch.
(*) 爆红 - bạo hồng: Đột nhiên trở nên cực kỳ nổi tiếng/hot, gây sốt trên diện rộng
Có điều hiện giờ không phải là quan trọng nhất.
Cô liếc nhìn cậu bé đang không ngừng vùng vẫy hai chân, quay đầu lại.
Cụ già cuối cùng cũng chạy tới rồi.
"Cảm ơn! Cảm ơn!" Cụ già lòng còn sợ hãi, chân thành nói cảm ơn, "Cô gái, cảm ơn cháu."
"Không cần cảm!" Lời của Cố Chức còn chưa nói xong, trong đầu bỗng nhiên vang lên một âm thanh máy móc.
[Tinh! Kiểm tra đo lường được giá trị cảm ơn, giá trị cảm ơn +1 được ghi vào tài khoản, hệ thống kích hoạt, hệ thống người tốt online thành công!]
Hệ thống?
Bàn tay vàng xuyên sách trong truyền thuyết?
Cố Chức ngạc nhiên mừng rỡ.
Cô muốn đẩy nữ chính ra, chân đá nam chính, nghịch thiên sửa mệnh, phú càng thêm phú, đi lên được đỉnh cao nhân sinh sao?
Nhưng mà, còn chưa chờ cô cao hứng được ba giây, hệ thống lại đánh cho cô một đòn cảnh cáo.
[Hệ thống đang trong quá trình rà quét..]
[Cảnh báo! Cảnh báo! Giá trị sinh mạng của ký chủ còn lại chưa đầy 10 ngày, xin hãy mau chóng thu thập giá trị cảm ơn để tiếp tục mạng sống!]
Cố Chức:?
Vốn tưởng là báo hỷ, không ngờ, lại là tới báo tang!
Có tiền nhưng không có mạng để tiêu?
Không được, cô kiên quyết không cho phép chuyện tổn hại mình bất lợi người như vậy xảy ra.
Sinh tồn hay diệt vong, vậy đương nhiên là chọn sinh tồn!
Cô bức thiết muốn biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng đây không phải nơi thích hợp để tìm hiểu sâu hơn.
Đáp lại lời cảm ơn của cụ già và đứa bé nghịch ngợm, Cố Chức muốn giả vờ không nhận ra Cố La La.
Nhưng Cố La La lại vô cùng tích cực chủ động đi tới, trên mặt đã khắc bốn chữ -- "Tôi muốn kiếm chuyện".
"Ui, đây không phải chị gái sao?"
Cố Chức:.
Em gái à, cô không phải nữ chính ư? Sao nói chuyện cứ như vai ác vậy?
Nhưng người đều đến trước mặt rồi, cô không gây sự, nhưng cô cũng không sợ phiền phức.
Trong lòng Cố Chức đang nghĩ đến hệ thống, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng: "Tôi nhớ rõ trên sổ hộ khẩu nhà tôi không có em gái."
KO!
Cố La La lập tức trợn to mắt, tủi nhục cắn môi.
Xuất thân của cô ta, trước sau luôn là cái gai trong lòng cha mẹ, trong đó có cả chính cô ta.
"Ba mẹ tôi là chân ái (tình yêu đích thực)!" Cố La La giảo biện.
Cố Chức đơ mặt vỗ tay: "Chân ái tuyệt vời, chân ái vĩ đại, chân ái thì có thể làm tổn thương vợ và con gái hợp pháp được pháp luật bảo vệ."
"Có thể không yêu, nhưng đừng làm tổn thương, cho dù tôi và mẹ tôi ngồi trên khối tài sản hàng tỷ, cũng sẽ cười chết vì thao tác của các người."
Cố La La:.
Cố Chức nói năng có khí phách, thân thể Cố La La lảo đảo vài cái.
Tiền, là điểm đả kích chuẩn xác thứ hai của Cố La La.
Mẹ Cố giấu kín thân thế tiến vào giới giải trí dốc sức làm việc, vốn định sau khi sinh con gái, sẽ thẳng thắn với chồng thân phận thật sự của bà là thiên kim tập đoàn Cố Thị.
Tập đoàn Cố Thị ư, là xí nghiệp TOP3 trong nước, tiếng tăm lẫy lừng, tài sản phong phú.
Không ngờ trong vận mệnh đã có định số, trước khi mẹ Cố thẳng thắn đã nhìn thấy rõ bộ mặt thật của tra nam.
Cố Chức thấy may mắn thay mẹ Cố.
Cố La La thì trong lòng căm giận. Cố Chức khoe khoang một cách trần trụi, khoe khoang có tiền.
Mà nhà mình thì sao, ba bị họ Cố nhìn chằm chằm, không thể ra ngoài làm việc, chỉ có thể để mẹ ra ngoài.
Cố La La không phục, muốn khịa lại, khóe mắt quét qua, khi chú ý đến cách ăn mặc của Cố Chức, rất nghi hoặc, bỗng nhiên đổi chủ đề.
"Cô có tiền, sao lại mặc thành như vậy?"
Cố La La không biết nghĩ tới cái gì, ngữ khí bỗng nhiên hưng phấn, như là tìm được lối vào điểm xâm nhập đả kích.
"Cố Chức, cô sẽ không phải là khoác lác đó chứ? Nếu như có tiền, cô mặc thành như vậy?"
Cố La La vui sướng khi người gặp họa.
Chắc chắn là bị bà già họ Cố kia tra tấn, nghe nói quan hệ của Cố Chức và bà già kia rất tệ.
Cố La La hăng say, cô ta khinh bỉ liếc nhìn Cố Chức: "Những quần áo này, ngay cả người nhặt rác cũng không mặc, đúng là mất mặt xấu hổ."
Cố Chức cạn lời.
Thế kỷ 21 rồi, còn đánh giá con người dựa trên trang phục, nông cạn. Nếu như chủ nhà người Quảng Đông ở đây, khẳng định hung hăng vả mặt.
Cố Chức: "Mất mặt xấu hổ đang nói ai?"
Cố La La: "Mất mặt xấu hổ đang nói cô đấy."
Cố Chức lịch sự cười một tiếng với Cố La La: "Ừm, là" mất mặt xấu hổ "đang nói tôi."
Cô và Cố La La đã chơi một trò chơi chữ đơn giản kinh điển.
Cố La La ngay từ đầu còn không hiểu, sau đó phản ứng lại, tức giận đến mức dậm chân: "Cô cô cô.."
Nếu không phải trợ lý huỳnh huỵch chạy từ tiệm trà sữa tới, cắt lời của Cố La La, Cố Chức bảo đảm đối phương có thể "cô" 10086 lần.
Cố La La tức giận trừng mắt liếc nhìn trợ lý một cái, cãi nhau kiêng kị nhất là bị kẻ thứ ba chen vào, khí thế cũng mất hết rồi!
Nhưng vừa nhìn thấy cái tên trên màn hình, Cố La La trở mặt còn nhanh hơn lật sách, ngữ khí còn quanh co hơn mười tám khúc cua đường núi: "Ba!"
Cô ta đắc ý nhìn về phía đối diện.
Ấy, Cố Chức đâu?
Cố Chức lại không phải nhân viên chăm sóc khách hàng chuyên biệt của Cố La La, cô đương nhiên cất bước rời đi.
Nhưng Cố La La lại âm hồn bất tán.
Cố Chức vừa mới độc lập đi bộ được mấy bức, Cố La La đã đuổi theo.
"Alo, ba ơi, con vừa hay đụng phải chị." Cố La La cất cao giọng nói.
Cô ta đắc ý lén liếc Cố Chức một cái.
Nếu như nói, cô ta có cái gì có thể đè đầu Cố Chức, vậy chính là tình thương của cha.
Lúc còn nhỏ, cô ta và ba cùng nhau đi ra ngoài, đụng phải Cố Chức, khi đó Cố Chức lộ ra ánh mắt hâm mộ, khiến cô ta vừa đắc ý lại kiêu ngạo.
Ba yêu cô ta nhiều hơn Cố Chức.
Không đúng, ba căn bản không có yêu Cố Chức.
Cho nên, ngay khi nhìn thấy điện thoại của ba gọi tới, cô ta trước tiên chính là muốn xem phản ứng của Cố Chức.
Cố Chức chắc chắn là vừa hâm mộ vừa tổn thương.
Nhưng điều khiến cho cô ta thất vọng chính là, Cố Chức tiến bộ rồi, cư nhiên ngay cả lông mày cũng chưa nhúc nhích dù chỉ một chút.
Điều này làm cho Cố La La không chấp nhận được, càng thêm lớn tiếng nói chuyện với cha Cố ở đầu dây bên kia.
"Ba, hôm nay sinh nhật ba muốn quà gì, con đang ở trung tâm thương mại đó ạ."
Không biết người ở đầu bên kia di động đã nói gì, tiếng cười của Cố La La vang vọng khắp tầng lầu này.
Cố Chức xoa xoa lỗ tai, công kích nhân thân đều cao cấp như vậy rồi sao?
"Tôi cảm thấy cô phải đến bệnh viện kiểm tra thính lực một chút, người xung quanh đều đang nhìn cô." Cô cuối cùng cũng dừng lại. Không chỉ có mình cô cho rằng như vậy, những người khác cũng cho rằng thế.
Cố Chức: "Không cần giấu bệnh sợ thầy, tôi đều là vì tốt cho cô.."
Người nhiệt tình của thời đại mới chính là cô.
Đáng tiếc, không được ghi nhận giá trị cảm ơn.
Cố La La nhìn quanh một vòng, lập tức cúp máy, tức muốn hộc máu che mặt lại, gắt gao nhìn thẳng Cố Chức.
Cố Chức đề phòng lùi về sau: "Đừng nhìn tôi, không có kết quả, tôi không mua quà tặng, cũng sẽ không chi trả tiền quà tặng cho cô, càng sẽ không dẫn cô đi khám bệnh."
Đừng hòng nghĩ bảo cô tiêu một xu cho người không liên quan.
Trong trí nhớ, người cha ruột này trước nay chưa từng tặng quà cho cô, thậm chí còn thường xuyên khất nợ phí nuôi nấng.
Cô có thể tặng thưởng cho trai đẹp, nhưng không tiến cống cho tra nam.
Cố La La:.
"Ba còn lâu mới hiếm lạ quà của cô, tôi cũng không hiếm lạ tiền của cô!"
Cố Chức lời nghiêm nghĩa chính: "Vậy cô sao lại đặc biệt nói tiền trước mặt tôi, còn nói tình cảm, chủ đề như vậy rất nhạy cảm, biết không hả?"
Nhắc tiền, tổn thương tình cảm, nhắc tình cảm, tổn thương tiền.
"Cô không để ý đến ba nữa sao?" Cố La La không cam lòng truy hỏi.
Ngay cả cái chủ đề về ba này cũng không thể kích thích được Cố Chức?
Cố Chức hỏi lại: "Ông ta để ý tới tôi ư?"
Cố La La dường như trong nháy mắt đã hiểu rõ cái gì đó.
Cố Chức chắc chắn là thất vọng và đau lòng, không có gì đau khổ hơn sự thờ ơ! Cô oán hận ba không yêu cô!
Tâm trạng của Cố La La tựa như tàu lượn siêu tốc, từ phẫn nộ chuyển sang hóa ra là thế, rồi lại tới sự đắc ý không thể che giấu được.
Cố Chức không khỏi liếc nhìn nhiều thêm hai lần.
Hết cách rồi, bệnh cũ, đời trước làm đạo diễn, liền thích quan sát biểu cảm của người khác để tìm kiếm linh cảm.
Cố La La lại hiểu sai ý rồi.
Cô ta cảm thấy Cố Chức chắc chắn là bị chọc trúng chuyện thương tâm ở đáy lòng, cho nên thẹn quá hóa giận nhìn qua đây.
Cô ta che miệng cười, khoe khoang nói: "Ba chắc chắn là để ý tôi nhiều hơn để ý cô, dù sao thì tôi chính là được ba mẹ nâng niu trên đầu quả tim, còn có mẹ tôi, mẹ tôi cũng là người trên đầu quả tim của ba tôi."
Cố Chức không khỏi oán thầm.
Hai mẹ con Cố La La quá nhẹ dạ cả tin rồi.
Trái tim của đại đa số đàn ông ấy à, giống hệt như sầu riêng, có rất nhiều đầu quả tim, trên mỗi đầu quả tim đều có người đứng, người chủ bổ bán diện tích rộng, riêng tư diện tích nhỏ.
Huống chi, cha Cố còn đã từng ngoại tình. Đàn ông biết sửa sai, lợn nái cũng biết leo cây, hão huyền.
Nhưng những lời này, Cố Chức sẽ không nói ra. Nếu không Cố La La chắc chắn sẽ hiểu lầm là ghen tị.
Không cần thiết phải sinh sự.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, bớt một chuyện không bằng chẳng có việc gì.
Cố Chức chân thành nói: "Cô vui vẻ là được."
Lời kết thúc như vậy, đủ thể diện rồi chứ?
Cái miệng lảm nhảm của Cố La La cuối cùng cũng tạm thời ngậm lại.
Lời này của Cố Chức, không giống như hâm mộ ghen tị, ngược lại có chút móc mỉa châm chọc?
Cố La La cũng không muốn tiếp tục cãi nhau với Cố Chức.
Cô ta tinh mắt nhìn thấy Cố Chức đang xách túi nilon, không nhịn được nhếch mép, muốn sử dụng một cái kết hoàn hảo để kết thúc cuộc gặp mặt hôm nay.
"Chị à, chị chưa từng nhận được tình thương của cha, dì Cố lại bận rộn như vậy, không rảnh lo cho chị, cũng không cảm nhận được tình thương của mẹ, chắc chắn chị không hiểu cái tôi nói là gì," Cô ta giả mùa sa mưa thở dài, "chị trên tinh thần thì cằn cỗi, nhưng về tiền tài lại giàu có nha, con người mà, không thể có lòng tham, có được một số thứ, chắc chắn sẽ mất đi một số thứ khác. Ôi, thật xin lỗi."
Cố La La vỗ vỗ trán một cách khoa trương: "Tôi quên mất, hiện tại chị ngay cả tiền cũng không có, nếu không cũng sẽ không xách loại túi nilon này ra cửa, ngay cả túi xách cũng không có."
Cô ta còn đặc biệt giơ chiếc túi xách hàng xa xỉ mới mua trong tay lên.
Sự kiên nhẫn của Cố Chức hôm nay đã hoàn toàn cạn kiệt.
Đối phương là nữ sinh, viện trưởng cô nhi viện từ nhỏ đã dạy dỗ cô, phái nữ không thể đối xử hà khắc với phái nữ, nên giờ cô mới khoan dung hơn nhiều với Cố La La.
Nhưng khoan dung, cũng là có mức độ.
Ánh mắt Cố Chức bỗng chốc sắc bén: "Phải đó, có được thì có mất, nhưng cũng có những tình huống, giống như bây giờ, tôi nói chuyện với cô, mất thời gian, có được cái gì? Không có được gì hết."
Cố La La tức nghẹn.
Cố Chức học theo dáng vẻ của Cố La La, xách chiếc túi nilon trong tay lên: "Có điều, tôi cũng chưa thảm như vậy. Tôi không có tình thương của cha mẹ, nhưng tôi có được -- cái này."
Cố lấy sợi dây chuyền châu báu sánh lấp lánh từ trong túi nilon ra.
Cố La La đã nói đến vấn đề này, cô mà không phô trương tài phú một chút, tựa hồ là có lỗi với dụng tâm lương khổ của đối phương.
Đá quý cực lớn và những viên kim cương vụn chấm nhỏ li ti khúc xạ ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn sáng ngời của trung tâm thương mại.
Cố La La và trợ lý sợ ngây người, miệng há to đến độ có thể nhét vừa nguyên cả quả trứng gà.
Cố Chức dừng lại đúng lúc, nhanh chóng buộc túi nilon lại, quấn chặt quai túi quanh cổ tay.
Cô ngọt ngào cười một tiếng, hất tóc: "Tôi có được rất nhiều rất nhiều tiền, cái mất đi ngoại trừ tình yêu, còn có phiền não."
Nói xong, chân dẫm phong hỏa luân (*), nghênh ngang rời đi, không cho Cố La La thời gian phản ứng và tốc độ đuổi kịp.
(*) Phong hỏa luân:
Một lúc lâu sau, Cố La La cuối cùng cũng hoàn hồn.
Cô ta dậm chân trừng mắt: "Có ý gì? Cố Chức nói cô ta mất đi phiền não, đó chẳng nói là nói -- không có phiền não sao?"
Sự gục ngã của người trưởng thành, thường thường chỉ ở trong nháy mắt.
"Ahhh!"
Cố La La phát ra tiếng gào thét kiểu Sóc Marmota (*).
(*) 土拨鼠尖叫 - ý là cái meme này đây
Quan hệ của Cố La La và Cố Chức là, nhìn thấy cô sống không dễ chịu, tôi liền dễ chịu.
Nhưng bây giờ thì ngược lại, nhìn thấy sống tốt, tôi liền không ổn.
Trợ lý thấy người xung quanh đều nhìn về phía này, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở: "Không thể sinh sự, cô giáo Trần nói rồi, cô ấy đang tham gia một chương trình," Chị gái mị lực vô biên "là chương trình cô Trần khó khăn lắm mới tranh giành được, là cái bánh thơm ngon, chị và thầy Cố phải khiêm tốn."
"Với lại, sáu tháng cuối năm chị còn phải debut, cũng không thể bị chụp được lịch sử đen. Chị quên à, có tiểu minh tinh bị đào ra đã từng lây lan virus bằng cách nhổ nước bọt bừa bãi, liền bị fandom tẩy chay.."
Trợ lý nửa thật nửa giả khuyên bảo, cuối cùng cũng hù dọa được vị đại tiểu thư này.
Cố La La không nghe lọt chút nào, điểm chú ý vẫn còn trên người Cố Chức: "Ôi chao, quên mất không khoe khoang với Cố Chức rằng mẹ tôi đang tham gia chương trình tạp kỹ siêu hot, với lại tôi sắp debut rồi!"
Trợ lý:.
Hóa ra chị chỉ nghe vào mấy chữ chương trình tạp kỹ và debut thôi sao?
* * *
Cố Chức chạy đến cổng trung tâm thương mại, tùy tiện tìm một cái ghế dựa công cộng ngồi xuống.
"Hệ thống, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao tôi lại chỉ còn chưa đầy 10 ngày sinh mạng?"
[Hệ thống: Ngài vì làm chuyện tốt ở thế giới ban đầu mà mất mạng, bản hệ thống đã nắm bắt được linh hồn của ngài và hệ thống hết sức phù hợp, cho nên trói định thành công, ngài mới có thể có cơ hội sinh tồn lần thứ 2.
Nhưng ngài cũng cần phải hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, dùng giá trị cảm ơn để đổi lấy số ngày sinh tồn, mỗi một nghìn giá trị cảm ơn có thể đổi lấy một ngày giá trị sinh tồn.
Xin ký chủ hãy cố lên nha.]
Một nghìn đổi một ngày? Xét theo việc vừa nãy giúp bà cụ và đứa bé nghịch ngợm, thì một chuyện chắc hẳn là một giá trị cảm ơn.
Một nghìn..
Vậy chẳng phải mỗi ngày đều phải làm một nghìn chuyện tốt sao?
Hai mắt Cố Chức tối sầm: "Hệ thống, gian thương cũng không chơi gian như mi đâu."