Trần Thiên vô thức nhích người tránh khỏi cô gái đang muốn bổ nhào vào người mình kia. May mắn làm sao lần này Hồng Nhung không có ngã, cô ta vồ hụt sượt qua người hắn.
“Anh, anh đến đón em đúng không, sao anh biết là em đang ở đây vậy?”
Trần Thiên ngớ người, im lặng không biết trả lời cô ta ra sao, ánh mắt mang theo một tia cầu cứu hết nhìn về phía Triệu Hàm Hiểu lại nhìn đến Dư Phỉ.
“Cô gái này là ai vậy?” Hắn nhỏ giọng hỏi Triệu Hàm Hiểu, tuy bảo nói nhỏ nhưng hầu như ai ở đây cũng có thể nghe được rõ ràng mồn một.
“Là sao? Em là Hồng Nhung mà, anh đang muốn đùa em nữa hả.”
“Xin lỗi, tôi không nhận ra cô.”
Gì chứ có gặp hắn cũng sớm quên rồi, hắn “mới sinh” được có mấy ngày, bảo hắn nhớ kiểu gì cho được?
“Anh đừng đùa vậy mà, chúng ta mới không gặp mặt có một tháng.”
Triệu Hàm Hiểu bĩu môi, tháng trước Trần đổng đổi tận bốn người, nhớ được mới là lạ…
“Đây không phải địa điểm ôn lại chuyện cũ đâu, nếu đã đông đủ hết rồi thì mau lên xe đi thôi.”
Triêu Chân thấy cảnh này liền lên giải vây cho đồng bọn, gì chứ vợ lão bạn ngay đây mà lại để nhân tình ôn chuyện cũ là không tốt, rất dễ rạn nứt hạnh phúc gia đình.
Vậy mọi người ai nấy đều không nói nhiều nữa mà leo lên xe, Hồng Nhung thấy Trần Thiên leo lên xe khác thì cũng đủng đỉnh muốn đi theo, lại bị Dương Thuấn Hành cản lại:
“Xe dành cho mọi người ở bên nọ, không phải bên này, tôi nghĩ cô nên đi đằng kia.”
Lập tức anh liền nhận được ánh mắt tức giận.
“Nhìn cái gì chứ? Hay là muốn ở lại đây, nếu cô muốn vậy thì tôi không cản nha.”
“…” Cô ả đành phải quay đầu về xe mà mấy người được cứu đi lên.
Bên đây Trần Thiên vẫn mơ hồ không rõ về Hồng Nhung, hắn ngồi ghế lái, sau khi Dư Phỉ lên xe ngồi bên ghế lái phụ, lúc này hắn mới ý thức lại rằng mình là người đã có gia đình, vội nói:
“Anh không biết cô ta là ai cả, nếu có biết thì chắc là do đã quên mất nhưng anh thề là bây giờ anh rất trong sạch!”
“Phụt!..”
Cả xe lập tức lặng như tờ…
Triệu Hàm Hiểu: “Xin lỗi… Anh tiếp tục nói đi.”
Nếu không phải đang lái xe, Trần Thiên thật sự muốn Bụp! Thằng bạn khỉ này mấy cái!
Kì thật Dư Phỉ cũng không có phản ứng gì, cũng chưa có nói gì luôn, nhưng chính vì không có phản ứng gì nên mới khiến cho Trần Thiên lo lắng.
Thêm nữa là không thấy cậu ghen tuông cũng làm hắn cảm thấy hụt hẫng, chẳng thà cậu nghiêm mặt chất vấn hắn đi còn khiến hắn nhẹ người hơn.
Dư Phỉ thấy anh ỉu xìu, đột nhiên cậu cảm thấy rất buồn cười, bản tính trăng hoa của anh cậu cũng sớm chẳng lạ gì, thế nhưng đây là lần đầu cậu thấy Trần Thiên ỉu xìu như bóng bay hết hơi chỉ vì sợ cậu hiểu lầm mình.
Thấy cậu cuối cùng cũng cười, Trần Thiên mới dám rời mắt khỏi con đường phía trước mà nhìn cậu một cái.
“Sao anh phải làm tội vậy hả? Em còn chưa có nói gì đâu, anh lo gì chứ.”
“haha, anh lo trước thôi, anh cùng cô gái đó không có can hệ, vậy là em không giận anh đâu đúng không?” Trần Thiên lên tinh thần.
“Có, sao anh lại cho là em lại không giận?”
Trần Thiên: Lại tiếp tục ỉu…
“Anh không nhớ người ta thật mà…”
“Rồi rồi, em biết rồi, không bắt bẻ anh nữa được chưa? Giờ thì tập trung lái xe đi. Anh lái chậm vậy tang thi đi bộ cũng sắp bắt kịp xe rồi.”
Thế là Trần Thiên mang tâm tình nặng nề mà đi về thôn nhỏ.
Cain nhanh chóng phân cho từng người chỗ ở, lương thực cùng đồ dùng cá nhân cần thiết. Do chỗ ở có hạn nên một phòng ở tận bốn năm người là chuyện hoàn toàn bình thường.
Những người hôm nay đi vào thành phố tìm vật tư năng nổ tường thuật lại cho những người chưa tiếp xúc với tang thi nghe tình hình bên ngoài thôn.
Bây giờ có vẻ là đã không còn cái gì gọi là rào cản giữa hội lính đánh thuê của Dương Thuấn Hành và bên quân lính của Cain nữa rồi, mọi người đều tập trung lại một chỗ cùng nhau, kể đến là hăng say.
Gần đây người dân trong thôn nhỏ cũng đã được bọn họ phổ biến về đại dịch và tin tức bên ngoài, họ đã biết rằng hiện tại bên ngoài thế giới có một thứ rất nguy hiểm gọi là tang thi.
Mới đầu ai nấy đều tỏ vẻ khó tin, sau cùng khi mỗi ngày bọ họ đều được nghe chính phủ truyền tin di tản khẩn cấp bằng máy bay không người lái thì lập tức bọn họ không muốn tin cũng phải tin!
Sau khi nhìn thấy mấy người từ nhóm tìm vật tư vừa trở về thì người dân cũng xúm lại một chỗ với họ mà nghe kể chuyện.
“Mọi người không biết đâu! Bây giờ thành Bình Nhã trông cứ như thành phố bị bỏ hoang mấy chục năm vậy! Ngoài lũ tang thi vật vờ khắp nơi ra thì một bóng người cũng không có!”
“Mọi người từng xem mấy bộ phim về Zombie rồi đúng không?”
“Có, đều có xem qua rồi.”
“Bây giờ tình cảnh đúng y như trong mấy phim ấy vậy!”
“…”
Ai nấy đều thảo luận đến là năng nổ xong rồi cũng ai nấy đều tâm trạng nặng nề mà tan cuộc, nghe kể chuyện thì cũng vui đó, nhưng tương lai sau này thì phải tính sao đây?
Trần Thiên so ra chính là người “dày dặn kinh nghiệm” so với bọn họ nên hắn không đắn đo vì mấy chuyện tương lai nhiều, điều hiện tại hắn quan tâm là Dư Phỉ, lấy cảnh trước khi lên xe làm kinh nghiệm, lúc này sau khi vừa trở hắn liền lập tức kéo Dư Phỉ đi tránh khỏi tầm quan sát của Hồng Nhung.
Hành động này của Trần Thiên thành công khiến cho Dư Phỉ không cười không được.
“Việc gì anh lại phải tránh người ta như vậy? Nếu không muốn nhớ thì cứ kệ đi cũng được mà.”
“Em không biết đâu, ánh mắt cô gái đó nhìn anh cứ như hổ đói vậy, em xem! Da gà, da vịt cũng đều nổi lên đến nơi rồi!” Trần Thiên ra sức biện minh cho mình, hiện tại không gì quan trọng hơn cậu.
“Rồi rồi, đã biết rồi, em tin anh mà, một tháng anh đổi tận mấy người yêu, không nhớ cũng là chuyện bình thường.” cậu biết bản tính của Trần Thiên gần đây Trần Thiên đã thay đổi rất nhiều, nhưng chính vì vậy nên bây giờ cậu không thể không được nước lấn tới mà trêu hắn mấy câu.
Trần “xẹp hơi” Thiên: “Em không yêu anh…”
“Hahaha, lại đây em ôm, em chỉ đùa thôi, em biết bây giờ không ai trong sạch hơn anh mà.”
Trần Thiên: Nghe nó cứ cấn cấn…
Nhưng mặc kệ nó cấn như nào hắn vẫn phải lao vào ôm cậu trước rồi tính sau vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT