Ngày mà tang thi bắt đầu tấn công, chính Hồng Nhung là người một mực muốn đến đây ăn tiệc, lúc đó ai cũng do nể mặt vị đại tiểu thư này nên mới tới, ai mà ngờ xuýt chút nữa là một đi không trở về được luôn.
Dọc đường từ tầng sáu đi xuống, đâu đâu cũng ngổn ngang thi thể. Vừa xuống đến cửa chính nhà hàng, bên ngoài bỗng nhiên có một tốp tang thi nhằm thẳng vào bọn họ mà lao đến!
Lúc này thì đi đầu chính là Lý Hồng Nhung đang kéo kéo, dắt dắt Gia Huy. Cô ta vừa bước một chân ra cửa liền không để ý bên ngoài, nhất thời khi tang thi lao đến liền giật mình theo bản năng vốn có của cô ta mà đẩy Gia Huy lên cản phía trước.
Gia Huy:..... Đau ở trong tim nhiều chút.
Tang thi lao đến một cách bất ngờ như vậy thì ai cũng giật mình thật, nhưng có thể dùng cách khác để cản chân chúng được hay không? Đâu nhất thiết phải ném người cô cũng có thể chạy được mà...
Dương Thuấn Hành đi ngay sau họ, thấy cảnh này liền xoa xoa mi tâm, không nhìn một cái liền chĩa súng về phía hội tang thi đang chạy marathon đến chỗ Gia Huy mà nã đạn.
Ang ta không hề vì Hồng Nhung đang ở trước nòng súng mà nương tay, vì vậy mấy viên đạn ít nhiều cũng sượt qua thái dương cô ta khiến cô ả kinh sợ mà ngồi thụp xuống sàn.
Mọi người:.....
Lần đầu tiên mấy con người bình phàm được nhìn thấy súng đạn ngoài đời thực, rồi lại được trông thấy sự khủng bố của nó liền không khỏi rét run.
Lệch chút thôi, một chút nữa thôi! là chắc chắn cái mặt của Hồng Nhung sẽ lập tức biến thành cái tổ ong rồi.
Dương Thuấn Hành lạnh lùng măc kệ cô ta ngồi trên sàn liền lướt qua đến chỗ Gia Huy túm người lên xoay một lượt xem xét.
“Ừm, không vấn đề.”
Bấy giờ Hồng Nhung mới hoàn hồn, lồm cồm bò dậy tức giận chỉ vào mặt Dương Thuấn Hành quát:
“Anh! Anh nghĩ anh vừa làm gì vậy hả!? Suýt chút nữa là bắn phải tôi rồi anh biết không?!”
“Thì sao?” Dương Thuấn Hành thản nhiên hỏi ngược lại.
“Gì cơ?”
“Cô có chết cũng chả ảnh hưởng gì đến tôi, càng ít người càng đỡ tốn cơm tốn gạo.”
“ANH...!”
Cô ta sải bước đến chỗ Dương Thuấn Hành, đột nhiên bị mắc chân một cái, lại lần nữa nặng nề bổ nhào xuống đất, lập tức bị vồ ếch.
Sau đó, cô đau đến nói không nên lời.
Ngô Như Lan và Thủy Tiên, cũng là hai cô gái cùng ở trong bao sương với Lý Hồng Nhung liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng cong lên một tia cười lạnh.
Từ ngày đại dịch tang thi bùng nổ, họ vẫn nhẫn nhịn Hồng Nhung đến tận bây giờ.
Thế nhưng, trải qua tất cả những chuyện này,Hồng Nhung còn chưa biết hối cải, vẫn không chịu ngừng lặp đi lặp lại mấy trò làm càn, trước đấy cũng vì muốn rời khỏi đây mà nảy sinh cãi vã, thật khiến người khác chán ghét đến cực điểm.
Hồng Nhung bò dậy, thấy thi thể thối rữa cách đó không xa, lập tức bị dọa mà không ngừng hét chói tai.
Triệu Hạ chính là người ghét cô ta nhất, lúc nãy vẫn còn bực bội vì cãi nhau với cô ta, giờ lại được thấy cảnh như vậy không khỏi hả hê, mỉa mai mà nhếch môi một cái:
“Đáng đời.”
Hồng Tuyết đi ra ngoài cuối cùng, cũng không có ý muốn đi tới đỡ.
Tình thương mến thương cũng có giới hạn của nó.
Hướng Lan đang định nhảy một mạch qua xác đám tang thi thì bỗng có cánh tay vươn đến muỗn đỡ cô.
“.....” Trương Hán thấy mấy cô gái đều vịn vai đám nam nhân bọn họ để đi qua, mạch não của anh ta cũng chỉ cho rằng Hướng Lan cũng giống vậy, cần chỗ vịn để đi qua thôi.
“Tôi có thể nhảy qua được, không cần đâu.”
Tỉ tỉ Hướng Lan của chúng ta cười tươi một cái với Trương Hán rồi bật người một cái nhảy vọt qua mấy thi thể.
Trương Hán: Cảm thấy bản thân hơi thừa.....
Hồng Nhung vừa chật vật vừa kinh hãi, trông thấy mấy người Ngô Như Lan và Hồng Tuyết được che chắn cho, đôi mắt đỏ quạch lộ rõ vẻ đố kỵ điên cuồng, cắn răng, nhanh chóng đứng dậy theo sau lưng họ.
Công việc “giải cứu nhân loại” này khiến bọn họ tốn không ít thời gian, lúc ra đến chỗ để xe đã thấy hai xe của đội Trần Thiên dựng sẵn đang đợi bọn họ.
Nhìn thấy trong xe quân dụng cũng chật ních người, vậy là thu vật còn ít hơn thu người rồi...
Trần Thiên ở ngoài xe, vừa định hỏi đám Dương Thuấn Hành mấy câu thì đột nhiên có một bóng người hưng phấn mà chạy về phía hắn:
“Trần Thiên!!!” Lý Hồng Nhung vừa nhìn thấy Trần Thiên liền dùng tốc độ ánh sáng mà vồ đến.
Trần Thiên: Ai nhìn quen quen...
Triệu Hàm Hiểu ở không xa thì lại nhận ra cô gái này, vô thanh vô tức mà chậc chậc lưỡi cảm thán Trần đổng nhà mình:
Đúng là người thành công luôn có khẩu vị riêng.
Não của nhân vật chính được gọi tên nãy giờ vẫn chưa load kịp xem cô gái đang hân hoan chạy đến chỗ mình kia rốt cuộc là ai.
Là ai mà lại có thể gọi cả tên họ hắn ra như vậy.
Mắt thấy Hồng Nhung lao đến chỗ mình cứ như hổ đói, Trần Thiên da gà da vịt đều muốn dựng hết lên.
________________________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT