Tổ chức hội Xuân ở trường đã là một phong trào nổi tiếng của Đại Hoa.
Mỗi một lớp sẽ cho một tiết mục hát, một tiết mục nhảy. Quan trọng hơn là lớp nào dành được nhiều phiếu bầu nhất sẽ là lớp đoạt giải nhất, mà đoạt giải nhất thì sẽ có tiền. Số tiền tuy không nhiều nhưng cũng đủ để tổ chức bữa lẩu ăn chơi. Lại càng quan trọng hơn nữa chính là ở hội Xuân này, các bạn học có thể hát hay nhảy bất cứ cái gì mình thích, chỉ cần không vi phạm quy tắc, khiêu dâm, đồi truỵ, tôn giáo, khiêu khích, không phù hợp với lứa tuổi thì tất cả đều được.
Khương Duy Tiêu vốn là người được đề cử tham gia tiết mục hát, nhưng giữa đường lại thấy mình cmn hình như vỡ giọng rồi nên vào tiết mục nhảy luôn.
Hát thì lại để cho Tu Kiệt.
Phải là cho Tu Kiệt đấy.
Hạo Phong chưa từng nghe anh hát. Cảm thấy rất tò mò.
“Lớp trưởng, biết cậu tài giỏi nhưng nhảy thì thôi đi, lại còn biết hát, phạm quy đó”
Tu Kiệt xoa đầu cậu.
“Biết chơi guitar không?”
Hạo Phong gật đầu.
“Biết chứ! Tui tự tin cái này lắm”
Tu Kiệt bĩu môi.
“Tự tin lắm đi, học để đi tán gái chứ gì” Anh hơi nhíu mày.
“Bây giờ không tán gái nữa, tán cậu” Cậu cười hì hìn
“Khỏi cần tán, đã đổ từ trước khi cậu biết chơi guitar rồi” Anh thỏa mãn với câu trả lời này nên mỉm cười.
Vào mục hát, Tu Kiệt điền thêm một cái tên nữa là Hạo Phong.
“Lớp trưởng, định tôi đàn cậu hát hay sao?”
“Ừ, được không?”
“Được chứ, nhưng lúc đó đừng hớp hồn tui đấy nhé, sẽ lạc nhịp mất”
Tu Kiệt lại cười, nắm lấy tay cậu, hôn nhẹ lên.
Hạo Phong đỏ mặt, cậu lập tức dáo dác xung quanh xem có ai thấy không thì lại bị Tu Kiệt chặn đầu lại.
“Mọi người đều biết cả rồi, không cần giấu nữa”
“Hả?!!”
“Hả? Hả hả cái gì? Không muốn công khai? Dỗi!”.
Truyện Tiên Hiệp“Gì vậy chứ! Ông con nít quá đi!”
…
Ngày họp phụ huynh, cậu không ngờ được vậy mà cả Hạo Hiên lẫn Tử Chân cũng đều tới.
Khi biết được phong phanh là cậu có kết quả tốt, hai người hớn hở ra mặt, sửa soạn liền, cảm giác đi họp phụ huynh rất hảnh diện.
Nguyễn Nguyễn đỏ mặt thật sự với một nam một nam nhà Hạo Phong. Hạo Hiên quá ư là soái cả một thân toàn là khí chất trải đời, Tử Chân lại thanh Tú mềm mại nhưng không nhu nhược. Hai người đứng chung khiến tất cả các bạn nữ lớp 11a5 và các lớp khác đều phải chảy máu mũi.
Lam Kiều xém chút nữa là nhào lên xin chụp hình lại bị Nguyễn Ngọc cản lại. Mắt sắp lồi cả ra.
Khương Duy Tiêu lại dùng chất giọng chẳng khác gì con vịt đực mà hỏi.
“Hạo Phong, tại sao cậu có tới hai người ba thế?”
Mới đầu cậu ta chỉ tưởng người lớn con kia mới là ba của cậu, lại thấy cậu gọi Tử Chân là ba, mà quay ra cũng gọi Hạo Hiên là cha luôn. Vậy ai là cha???
Hạo Phong nhìn cậu ta cười, và tất cả bạn học nam khác cũng đều nhìn cậu.
Cậu đưa ngón tay trái chỉ Tử Chân trong lớp học và đua ngón tay phải chỉ vào Hạo Hiên đang nghe điện thoại, sau đó để hai ngón tay sáp lại đụng vào nhau.
Cả lớp được phen ồ lên.
“Vãi…nhìn…họ hợp nhau thật đấy”
“Hai người ba này của cậu, ai cũng đều đẹp!”
“Lần đầu tiên tôi thấy ngoài đời thực đấy, trông thật là đẹp đôi”
“Nam với nam lại cho tôi cảm giác như vậy? Sao tôi lại thấy bạn cùng bàn của mình cũng hơi được?”
“Được cmn! Mày đi ra!”
Cả lớp ngồi ngoài hành lang vui vẻ cười đến độ Trang Duyên phải ra ngoài nhắc nhở.
“Phụ huynh chưa đến hết, còn không mau xuống dưới đón phụ huynh lên? Ngồi đây cười như heo vậy à!”
Hạo Hiên nghe điện thoại xong liền đi đến bên con mình.
Nguyễn Nguyễn đứng gần cậu xíu nữa là xịt máu cam.
“Cha tới công ty, gần hết thì gọi cha nhé, đừng để ba con đợi”
Hạo Phong gật đầu gọi vâng.
Ông xoa xoa đầu cậu.
Lúc Hạo Hiên vừa đi không lâu thì một bộ đôi khác đã thu hút sự chú ý của tất cả nữ sinh.
Là hai nam đang đi cùng với nhau.
Bạn nam bên này vô cùng quen thuộc chính là lớp trưởng tài giỏi Lăng Tu Kiệt của họ đây.
Người bên phải thì là một người đàn ông gương mặt nghiêm khắc hơn, nhưng hai người ngoại trừ khí chất thì đường nét dung mạo lại rất giống nhau.
Hai người đẹp đi bên cạnh nhau thì còn gì sánh bằng?
Hạo Phong thấy Lăng Minh đi tới, mỉm cười chào hỏi.
Lăng Minh cũng gật đầu cười với cậu.
Cậu đã kinh doanh với anh. Đó chính là bán ảnh của Mãn Huy trong sinh hoạt hằng ngày cho anh ta, tiền kiếm được tuy nhiều nhưng quan trọng hơn được lợi thêm cái nữa là tạo ra mối quan hệ tốt với anh trai tương lai.
Một cái mỉm cười vừa rồi thôi đã khiến trái tim nữ sinh mê bá đạo tổng tài xém ngất xỉu.
Chưa bao giờ mà họ lại thích họp phụ huynh đến như vậy!!!
Nguyễn Ngọc cà lăm.
“Lớp trưởng, đó là…anh trai ông hả?”
“Ừ” Anh đáp lời cô
“Anh trai anh…cũng là cầu vồng phải không?”
Tu Kiệt gật đầu.
Nguyễn Ngọc thấy câu trả lời thì vui mừng khôn xiết!
Mấy anh đẹp trai hãy đều yêu nhau cả đi ôi!!!