Hạo Phong cắn răng, cậu nhìn anh, lườm anh, rồi trừng anh, vậy mà Tu Kiệt vẫn chẳng thay đổi chủ ý. Anh nắm lấy chân cậu,

“Đừng…” Cậu cầu xin giống như con thỏ đã đến bước đường cùng.

Tu Kiệt không nghe.

Thế là buổi chiều cứ như vậy qua đi.



Anh nấu một bàn thật là thịnh soạn. Từ lúc qua Mỹ anh tìm được một đầu bếp nấu món ăn siêu đỉnh, dùng một chút mánh khoé lừa người ta dạy nấu ăn cho mình, bây giờ phải nói là rất hữu ích, một phát là chinh phục ngay được dạ dày của cậu.

Hạo Phong ăn tới no căng. Hai lổ tai thỏ thích thú chuyển động qua lại.

Tu Kiệt rửa chén xong, bước tới vuốt vuốt cái bụng tròn quay do ăn nhiều của cậu.

“Nghe nói là Tân Nhiên và Thanh Dương sắp lấy nhau rồi?” Anh hỏi cậu.

Hạo Phong đứng dậy, sau đó đem tới một tấm thiệp.

“Thư mời dự đám cưới đấy, họ mời anh nữa. Anh đi luôn nha” Cậu đáp.

Tu Kiệt bĩu môi.

Hạo Phong: “Sao vậy?”

Tu Kiệt: “Người ta đến cả đám cưới còn sắp làm rồi đó”

Hạo Phong: “Thì sao?”

Tu Kiệt: “Còn thì sao? Muốn đám cưới cơ, anh muốn lấy em cơ!”

Hạo Phong không chịu nổi cái dáng vẻ giống con nít lên ba này của anh. Cậu đánh nhẹ lên vai anh.

“Em còn chưa học xong. Hai người họ thì khác, Tân Nhiên thì lên thừa kế công ty của ba cậu ấy rồi, Thanh Dương thì cũng vào giới giải trí, cũng rất có tên tuổi. Họ thì…đâu cần lo nữa, em phải học cho xong đã”

Tu Kiệt nắm lấy tay cậu.

“Có anh nuôi em ăn học cơ mà”

“Nhưng em không thích, em muốn nuôi anh”

“Được được~ anh để chồng của anh nuôi anh”

Hạo Phong cười béo má anh một cái.

“Anh biết dạo này Nguyễn Nguyễn làm gì không? Hôm nọ mới lên đại học, cậu ấy cũng học thiết kế thời trang đấy, nhưng được nửa chừng thì chuyển qua thiết kế trang sức, lúc cậu ấy đi còn kêu em là tuyệt đối em và anh không được chia tay, nếu không thì cậu ấy không tin vào tình yêu nữa, ha ha”

Tu Kiệt: “Cậu ấy có đóng góp rất lớn cho tình yêu của chúng ta, nếu bây giờ không kết hôn thì cậu ấy sẽ buồn mất”

Hạo Phong: “…”

“Em nghĩ cậu ấy sẽ chẳng buồn đâu”

Tu Kiệt trề môi ra, nằm xuống ghế, gối đầu lên đùi của cậu.

Cậu suy nghĩ một chút rồi nói.

“Anh còn nhớ Thanh Miên không?”

Tu Kiệt nhíu mày nhìn cậu từ phía dưới lên, có thể thấy rõ yết hầu lộ ra ở cổ cậu, vừa mềm mại vừa đáng yêu.

Hạo Phong: “Em hỏi anh còn nhớ cô ấy không?!! Đừng có nhìn nữa!”

Tu Kiệt hoàn hồn.

“Anh nhớ, nhưng tại sao em lại hỏi vậy?” Anh bày ra nét cảnh giác.

Hạo Phong hơi trùng xuống.

“Lúc roll gì đó đăng bài, cô ấy bị tẩy chay ghê lắm-“

“Em thương hại?”

“Anh để em nói hết!”

“Được rồi, anh xin lỗi”

“Sao đó hình như bị bạo lực thì phải, cuối cùng chuyển đi nơi khác, nhưng mà lúc giao lưu với trường khác tỉnh lấy kinh nghiệm, em có gặp, trông hốc hác lắm”

“Thì sao?”

“Thì lúc em về hỏi Mãn Huy, cậu ấy lại nói là không có làm cái việc đăng bài kia, sau đó còn cười. Anh làm à?”

Tu Kiệt giật mình nhìn cậu.

“Hai vấn đề em vừa nói hình như không có liên quan thì phải, gì mà về hỏi Mãn Huy, rồi hỏi anh có làm không”

“Kệ nó, vậy anh có làm không?”

Anh chần chừ một chút rồi gật đầu.

Chuyện lúc đó Mãn Huy cũng rất muốn làm giúp cậu ấy chứ, nhưng mà cậu ta không có nhiều người theo dõi trên mạng, đăng lên sẽ rất nhanh chìm xuống. Lúc đó vậy mà bài đăng đã phát lên, Mãn Huy nhìn cái tên roll mà ngưỡng mộ không thôi. Liền nhắn tin cho người ta, chắc chắn người ta chính là một người ghét Thanh Miên. Cuối cùng lại biết được roll là Tu Kiệt.

Mãn Huy lúc đó trợn mắt, thiếu điều muốn quỳ xuống xin bái kiến anh làm sư phụ.

Hạo Phong thấy anh khẳng định. Cả giận nói.

“Anh có biết là làm cái đó phạm pháp lắm không hả? Rất nguy hiểm đó, lỡ bị bắt thì sao?”

Tu Kiệt: “Được rồi được rồi, thỏ yêu, không giận anh nhé, anh cũng không làm nữa rồi, lúc quen em thì không muốn đăng bài kiếm tiền nữa, sau đó vì muốn đính chính nên mới đăng bài về Thanh Miên mà thôi”

Hạo Phong nghe thấy, cả người giống như bị yếu xìu đi.

“Cô Trang nói là anh thích em từ lâu lắm rồi”

“Ừm, chỉ là tại em ngốc quá không biết mà thôi, lớp 10 anh đá lông nheo đến mức hai chân mày chẳng còn bằng nhau nữa mà em vẫn chẳng để ý tới anh”

“Cái gì? Lúc đó em tưởng anh bị đau mắt chứ”

“Cái tên ngốc nhà em”

“Nói đi, thích em từ lúc nào?”

“Còn nhớ thư tình em viết cho anh không?”

Hạo Phong gật đầu.

Tu Kiệt thấy vậy, nói tiếp.

“Em từng nhắc anh giống một đứa trẻ mà em từng gặp”

Hạo Phong làm bộ mặt không thể nào với anh.

“Đừng nói với em anh là thằng bé ấy nhé”

Tu Kiệt gật đầu.

Cậu cả kinh.

“Không thể nào! Thằng nhóc trắng trắng mềm mềm ấy mà là anh á?”

“Sao? Bây giờ anh không trắng trắng mềm mềm nữa?”

Cậu nhìn anh từ đầu đến chân.

Tu Kiệt bây giờ và cái trắng trắng mềm mềm không thể nào đặc chung một chỗ được.

Tu Kiệt bóp lấy mũi cậu: “Ánh mắt gì vậy hả? Kì cục quá nha”

Hạo Phong cười ra.

“Kể em nghe xem nào…anh mới tí tuổi đã biết yêu? Anh là con nít quỷ à?”

Tu Kiệt đè cậu xuống sô pha thêm lần nữa.

“Không phải tại em câu dẫn anh?”

Hạo Phong: “Câu dẫn cái gì? Lúc đó em chính là phải nói rất chi là anh hùng, rất chi là gan dạ mới đúng”

Tu Kiệt: “Chính vì vậy nên anh mới bị em quyến rũ đó thỏ con à…”

Quyến rũ tới mức khiến anh say đắm cả một đời…

Tác giả có lời muốn nói:

“Tạm biệt các gái nha! Cảm ơn độc giả đã ủng hộ mình cho tới bây giờ. Rất biết ơn các bạn đã dừng lại ủng hộ mình!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play