Tu Kiệt nhìn vào bàn tay chụp hụt của mình, rồi ngước mắt lên nhìn cậu. Bày ra gương mặt không thể tin được.
Lúc này tàu không nói hai lời liền lao nhanh xuống.
Hạo Phong lo nhìn cái mặt của anh nên không để ý bị giật mình một cái, lập tức đưa tay nắm lấy tay anh.
Tu Kiệt vẫn là biểu cảm ấy. Nhưng khi tay hai người chạm vào anh mới dãn mày ra.
“Ngoan lắm”
Cậu nghe rõ trong tiếng gió còn lẫn theo âm thanh của anh.
“Ngoan cái đầu cậu!” Cậu bỏ tay anh ra. Nhưng mà không được. Tu Kiệt nắm rất chặt!
“Hưởng thụ gió đi!” Tu Kiệt hét lên với cậu.
“Hưởng thụ cái đếch! Bỏ tay tui ra!” Hạo Phong không bị đánh trống lãng của anh lừa.
Tu Kiệt không để cậu buông tay. Anh nắm lấy tay cậu đưa lên cao, gió lùa đến độ anh phải nắm lấy tay cậu chặt hơn.
“Aaaaaaa!!!”
“Áaaaaaaa!!!”
Tiếng hét xuất phát từ phía sau, thay đổi biên độ khi lên cao, xuống thấp, nghe rất vui.
Anh và cậu phút chốc bị đồng hoá cũng hét lên.
“Hạo Phong!”
“Ơi!!!”
“Tôi thích cậu!”
…
“Oẹ! Ụa oẹ!!”
Hạo Phong chúi đầu vào bồn rửa, thiếu điều muốn đem ruột mình nôn cả ra ngoài.
Tu Kiệt đứng một bên chờ cậu. Sắc mặt của không tốt lắm, có chút trắng.
Cái tàu lượn này hay ở chỗ phía sau. Qua một vòng đầu căn bản khiến người ta không thể hét nổi nữa. Lục phủ ngũ tạng gần như trào ra ngoài.
Anh bước đến gần vỗ vỗ lưng cho cậu. Lấy khăn giấy lau lên miệng cậu.
Hạo Phong dựa vào người anh thở phì phò.
“Đã quá!” Cậu nói. Mặc dù hơi bị đau ruột nhưng vẫn rất vui.
“Đã cái gì? Sau này không đi nữa” Tu Kiệt nhíu mày lại, dùng ít nước vuốt vuốt tóc cho cậu. Lại lấy thêm ít nước phủ lên lổ tai thỏ đã có phần rũ xuống.
Hạo Phong cười, cũng vẫy nước lau mặt cho anh.
“Hồi nãy thấy Tân Nhiên” Anh nói với cậu “Đi chung với Thanh Dương, còn nắm tay”
Hạo Phong bật cười lên.
“Nhìn lầm rồi đó, không thể nào đâu”
“Chắc vậy, nào, cởi quần ra” Tu Kiệt kéo cậu đến bồn tiểu rồi ra lệnh.
Cậu trợn mắt với anh.
“Buông ra, tui tự đi được!”
“Cậu mệt đến đỏ hết mặt rồi kìa, mau lên, hay đợi tui cởi giúp cậu?”
“Mặt đỏ là do ai? Buông buông buông!”
Tu Kiệt thuận thế buông cậu ra.
Hạo Phong đứng thẳng dậy. Làm phong thái chuẩn bị cởi khoá quần nhưng lại cảm thấy sai sai. Ngẩng đầu lên nhìn thì chính là Tu Kiệt bên cạnh nhìn chằm chằm vào cậu. Nụ cười trên mặt không phai.
Hạo Phong: “…”
“Mau cởi, “Tiểu Hạo” không chịu được bây giờ” Anh bình tĩnh nói.
Hạo Phong hít một hơi. Đánh mạnh vào tay anh.
“Đ. i! R. a! C. h. ỗ! K. h. á. c!!!”
Tu Kiệt bị đuổi, vậy mà khuôn miệng vẫn cười tươi rói.
Anh ra khỏi nhà vệ sinh. Đập vào mắt ở chỗ rẽ chính là hai bạn nam mặc áo khoác bomber đè lên nhau…hôn.
Hôm kịch liệt một cách khó tả. Cậu bạn nam phía dưới giống như không chịu nổi, cả cơ thể trượt trên tường.
Cậu bạn phía trên thì vẫn khá sung sức. Đè lên gáy hôn càng sâu.
Tu Kiệt: “…”
Tân Nhiên? Với Thanh Dương phải hông?
Thanh Dương vốn khôn định đi chơi. Nhưng vì Hạo Phong chốn mất. Tân Nhiên lại trùng hợp rủ rê. Cậu chàng thuận vậy đồng ý.
Đến khu vui chơi liền bị Tân Nhiên dẫn đi khắp nơi. Chơi đến mệt, quá sung sức nên uống vài hớp bia.
Thanh Dương bị say, muốn đi nhà vệ sinh rửa mặt một chút. Thuận tiện kéo thêm cái tên đang say Tân Nhiên đi luôn.
Chưa đi đến nhà vệ sinh liền bị đè ra…hôn.
Thanh Dương thật sự hoảng hốt. Nhưng Tân Nhiên quá mãnh liệt, cậu chàng căn bản không thể chống cự lại nổi. Một lúc giống như bị men say trong miệng Tân Nhiên làm say. Càng lúc càng lún sâu vào.
Nhưng mà Thanh Dương không làm lại Tân Nhiên. Một khắc cậu chàng thật sự đã nghĩ.
*Thằng này rõ là luôn thua mình môn thể dục cơ mà, thế quái nào lại*
Xuất phát từ sự không chịu thua. Thanh Dương rướn người lên, hôn càng kịch liệt.
Tân Nhiên bị sự đáp lại này làm Hưng phấn lên, kéo người đẩy đến nhà vệ sinh.
Tu Kiệt vẫn đang rất sốc. Thấy hai người hướng về phía bên này thì lập tức bước vào nhà vệ sinh.
Hạo Phong đang rửa tay. Thấy Tu Kiệt đi vào lại đột ngột kéo cậu vào trong buồn vệ sinh rồi đóng cửa lại.
“Gì vậy?” Hạo Phong hỏi.
“Nhìn không lầm rồi, là Tân Nhiên và Thanh Dương thật”
“Hả?”
Đáp lại lời cậu chính là tiếng mở cửa phòng vệ sinh một cách thô bạo, tiếng đóng lại cũng thô lỗ nốt.
Tiếng đó chính là tiếng hơi thở hoà vào nhau kịch liệt, và…tiếng nước.
Mất một lúc mới hiểu hết âm thanh bên ngoài. Hạo Phong trợn tròn đôi mắt.
“Là Thanh Dương và Tân Nhiên???” Cậu khẽ hỏi. Sau đó chăm chú chờ câu trả lời của anh, trong tim cậu thật sự sợ câu khẳng định của anh.
Nhưng đáng tiếc. Tu Kiệt gật đầu.
Cậu bị sốc, đứng hình.
Thanh Dương không làm lại Tân Nhiên. Thiếu ô xi đến mức đầu óc choáng váng. Cậu chàng đẩy Tân Nhiên ra, tìm chút dưỡng khí. Nhưng căn bản không đẩy nổi!!
Tên này?!! Mày là trâu à!!! Nhẹ chút không được sao???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT