Một tuần sau đó. Trang Duyên càng ngày càng đến lớp sớm để động viên tất cả các học sinh của mình phải cố gắng học tập.
Tuần này là tuần ôn tập để cho tuần sao thi.
Lập nên nền tảng để lên lớp 12.
Hạo Phong cúi đầu, nghiêm túc làm bài tập. Một tuần này cậu trở nên gương mẫu hẳn. Cái gì biết thì liền giơ tay phát biểu. Không biết thì đi hỏi giáo viên hoặc là hỏi Tu Kiệt.
Những điều này khiến cho Trang Duyên phải nhìn cậu bằng một con mắt khác.
Các giáo viên thấy cậu bắt đầu nổ thì thì vui mừng. Điểm số này của cậu lúc lên lúc xuống. Có khi tụt xuống trung bình gần yếu, lại có khi sát nút loại giỏi. Nhưng lại chẳng bao giờ lên loại giỏi nổi.
“Cái này như thế nào vậy? Sao tôi không thấy nó giao nhau?”
Hạo Phong đẩy tập mình qua bàn anh, hỏi.
“Là kẻ ở chỗ này, không phải nối hai điểm này lại đâu…”
Tu Kiệt dùng bút chỉ vào chỗ sai của cậu, còn hướng dẫn tận tình cách làm.
Một tuần nay đều như vậy cả. Chẳng gì thay đổi. Tuy nhiên, anh lại chẳng muốn như vậy mãi.
“Tu Kiệt!”
Không biết chuyển tiết lúc nào. Bạn học xung quanh đều đã đứng lên chờ cô. Chỉ có hai bạn học gần cửa là không chờ gì hết. Một trong những bạn học đó có người thì đang nhìn vào tập, còn người kia…thì đang nhìn người ta làm bài tập.
Nhìn kiểu gì cũng thấy rất “gay” nha.
Tu Kiệt gật đầu, nói xin lỗi cô rồi kéo Hạo Phong đứng dậy chào.
“Lấy tập sách tiếng anh ra, mấy cái không phải tiếng anh đều dẹp vào hết cho tôi”
Cô nói. Không cần nghĩ cũng biết mấy lời này nhắm vào ai.
Hạo Phong cất tập sách toán vào.
…
Ra chơi.
Tân Nhiên đứng trước bàn Hạo Phong.
“Đi chơi xuống căn tin không? Nghe nói mới nhập bánh mì mới về, ngon lắm”
“Không đi, tao còn phải làm bài tập” Cậu thẳng thừng từ chối.
“Vậy thì đừng đi qua đi lại nữa, lại đây ngồi xuống” Tu Kiệt nắm lấy tay cậu, kéo xuống chiếc ghế anh đang ngồi.
“Ăn chậm thôi, cho hẳn hoi cái nào” Vuốt bên mép một miếng tương ớt bị dính. Tu Kiệt nhíu mày lại.
Hai tuần. Hạo Phong giống như bán sống bán chết học hành. Anh không hỏi cậu tại sao cậu lại như vậy. Điều mà cậu làm đều khó có ai có thể ngăn cản lại được, với lại, chuyện học hành này không làm cho cậu thiệt hại gì.
Nếu cậu muốn học như vậy…để anh bồi.
Hạo Phong cắn hai ba phát liền ăn xong ổ bánh mì, cậu gấp gáp lấy bài tập ra học tiếp.
Càng lúc càng có phong thái của học sinh…ờm, của mấy người mọt sách mới đúng.
“Không học nữa, trước khi thi mà học bài sẽ không vào đâu” Anh nhíu mày nhắc nhở.
“Không sao không sao” Hạo Phong vẫy vẫy, mắt vẫn dán vào quyền tập.
“Tại sao cậu lại học nhiều như vậy chứ?” Tu Kiệt một phát giật quyên tập đi mất, anh hỏi cậu.
Hạo Phong nhìn vào gương mặt anh. Phút chốc chẳng nói nên lời.
“Tôi học cậu cũng không cho?” Cậu muốn lấy lại quyền tập. Tuy nhiên Tu Kiệt đã dời nó đi chỗ khác tránh khỏi tầm với của cậu.
“Cho, nhưng bây giờ thì không được, nào, lại đây” Anh đứng dậy, bước về phía sân bóng rổ.
Hạo Phong không còn cách nào khác đành phải bước theo.
Anh quăng bóng vào ngực cậu.
“Chơi 1 với 1”
“Cậu…biết chơi không đó” Hạo Phong cũng biết khá nhiều và chơi cũng rất khá bộ môn thể thao này.
Còn lớp trưởng…trông có hơi thư sinh, nhìn không giống người sẽ chơi thể thao nhiều chó lắm.
“Cậu muốn biết tôi biết chơi hay không thì nhào lại đây” Tu Kiệt cười, vẫy vẫy tay.
Hạo Phòng cũng cười rộ lên. Lập tức đập bóng xuống đất. Bóng dội lên, nằm gọn trong tay của cậu.
“Nếu như tôi thắng cậu, cậu phải dẫn tôi đi xem phim đó, phim doraemon mới ra mắt!” Cậu hét lên.
“Được được được, cậu muốn xem gì cũng được cả” Tu Kiệt cười, ra hiệu cậu nhanh lên.
…
Tiếng trống vào thu vang lên. Giáo viên nội vụ bật loa thông báo thông báo cho các học sinh trở về phòng thi của mình.
Phòng thi ở trường Đại Hoa sắp xếp theo tên.
Tên chữ a là ưu tiên chắc chắn phải đẩy lên phòng số 1.
Hạo Phong thi ở phòng số 6. Cậu chạy vào phòng mang theo một làn gió.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT