Edit: phuong_bchii
_______________
Bành Hướng Chi chỉ có một lá 3, nhưng Kỷ Minh Tranh tỉ mỉ đếm kỹ từng khuyết điểm của mình, cho nàng ba lá 3, tạo thành một quả bom, nổ tung"lá Joker" thứ Bành Hướng Chi đã từng không bì nổi kia.
Cành liễu và sấm xuân kết thúc một hồi triền miên, Kỷ Minh Tranh ôm Bành Hướng Chi, đôi môi mềm mại tinh tế dày đặc rơi trên má nàng, giống như cơn mưa xuân thu dọn tàn cuộc.
Bành Hướng Chi bị hôn đến lòng ngứa ngáy khó chịu, dán chặt vào da thịt không mảnh vải che thân, như là muốn hấp thu chất dinh dưỡng.
Nàng ý loạn tình mê dùng trán chống lên tóc Kỷ Minh Tranh, hỏi cô: "Cậu còn khuyết điểm gì, nói hết cho mình biết."
"Muốn biết, không phải cảm thấy cậu không tốt, mà là lúc cậu nói, mình cực kỳ muốn hôn cậu, không biết vì sao." Cô hô hấp hơi hổn hển, dùng giọng nói bị nước làm ướt nói, dùng giọng nói giống như bị bỏ lại trong sơn động nói.
Kỷ Minh Tranh cố gắng suy nghĩ, bình tĩnh suy nghĩ: "Ngày đó sinh nhật mình, hẹn Tô Xướng bọn họ cùng ăn cơm, là muốn bạn cậu khuyên nhủ, muốn cậu vui vẻ một chút."
Bành Hướng Chi rũ mí mắt, nỉ non: "Mình biết mà, đây tính là khuyết điểm gì?"
Kỷ Minh Tranh lắc đầu: "Nhưng lúc đó, thật ra mình không muốn đến chỗ hẹn. Nếu phương pháp này có hiệu quả, mình sẽ vui, nhưng đồng thời trong lòng cũng sẽ không thoải mái."
"Tại sao?" Bành Hướng Chi ngẩng đầu nhìn cô.
"Mình không muốn người khác an ủi cậu." Kỷ Minh Tranh cúi thấp tầm mắt, dịu dàng nhìn nàng.
Chết tiệt. Trong lòng Bành Hướng Chi tê dại chấn động, Kỷ Minh Tranh phúc hậu và vô hại lại nói những lời như vậy.
"Trời ạ, tính chiếm hữu và lòng ghen tị của cậu mạnh đến mức này luôn đấy à." Nàng tấm tắc khen ngợi.
"Ừ." Kỷ Minh Tranh mím môi.
Bành Hướng Chi cười hì hì vùi vào cổ cô: "Vui chết đi được."
Có đôi khi, cùng ở bên Kỷ Minh Tranh, có một loại cảm giác tội lỗi, giống như nàng lừa gạt công dân tốt tuân thủ kỷ luật đi làm đạo tặc, nhưng giờ phút này Kỷ Minh Tranh nói cho nàng biết, mình chính là đạo tặc, hơn nữa chỉ hơn chứ không kém.
"Còn nữa không?" Nàng còn muốn nghe.
"Không nói nữa."
"Vậy mình hỏi cậu." Bành Hướng Chi nằm sấp trên người cô.
"Cậu nói cậu thích nghe mình nói lời thô tục, nhưng sẽ làm bộ chịu không nổi, vậy mỗi lần lúc mình gọi cậu là bảo bảo, bảo bối, cậu cũng chịu không nổi, có phải thật ra thích muốn chết, nhưng cậu không chịu nói hay không?" Nàng cong mí mắt, gác mặt lên má Kỷ Minh Tranh.
Kỷ Minh Tranh từ chối cho ý kiến.
"Mình biết rồi," Bành Hướng Chi nheo mắt, "Bảo bối."
Kỷ Minh Tranh đỏ mặt.
"Bảo bối, Kỷ bảo......" Nàng vừa nổi da gà vừa kêu, kêu đến ngọt ngào.
Kỷ Minh Tranh quay lưng lại, kéo chăn đắp kín vai mình.
"Mình phát hiện cậu thật sự rất thú vị, làm sao cậu có thể ngạo kiều thành như vậy chứ, có thể hay không, mình làm chuyện cậu thích, cậu một bên mặt lạnh biểu diễn mặt than, một bên trong lòng đang nắm tay nói 'i ya i ya' a?"
Bành Hướng Chi dựa vào, đẩy vai cô.
Một tiếng cười như có như không, bị nàng bắt được.
"Còn nữa," Bành Hướng Chi chống trán nghĩ, "Có đôi khi mình thấy ánh mắt của cậu đặt lên ngực mình, một hai giây rồi lại dời đi, có phải cậu rất muốn sờ ngực mình không?"
"Có phải mỗi ngày đều muốn vuốt ve ngủ không?"
Bóng lưng run lên, Kỷ Minh Tranh khẽ ho khan hai tiếng.
Trong chốc lát, đã cho rằng cô sẽ không nói nữa, lại bỗng nhiên nghe được cô hỏi: "Có thể chứ?"
"Đương nhiên có thể rồi, cậu là bạn gái mình mà. Cậu quay lại đây." Bành Hướng Chi nhìn tai cô đỏ lên, lại gần hôn một cái.
"Mình như vậy, liệu cậu có không thoải mái không? Liệu có không ngủ được không?"
"Cũng không sao đâu, ý cậu là phương diện nào?"
Kỷ Minh Tranh im lặng, sau đó mới thấp giọng nói: "Bởi vì có đôi khi, sẽ trở nên cứng."
"Cũng có thể ngủ." Bành Hướng Chi dán mặt sau lưng cô, dùng giọng nói mềm mại như tiểu yêu vừa mới tiến hóa thành người nói.
"Nếu như không được, cậu cứ giảng đạo lý với nó đi, để cho nó mềm mại một chút, nói thả lỏng, ngủ." Giọng nói càng ngày càng thấp, cuối cùng biến thành âm thanh như sương mù.
Nàng đang dụ dỗ Kỷ Minh Tranh, học sinh giỏi thông minh như vậy, đương nhiên ý thức được, vì thế Kỷ Minh Tranh bắt được tay nàng đặt ở bên hông mình, bắt đầu từ đầu ngón tay, bắt đầu từ lòng bàn tay, đáp lễ lại từng cái càn rỡ vừa rồi .
Lúc bị hôn, Bành Hướng Chi vươn tay, chống đỡ bả vai Kỷ Minh Tranh, nhìn hai tròng mắt cô, hỏi cô lần nữa: "Kỷ Minh Tranh, cậu thích sờ ngực mình sao?"
"Ừ."
Lúc này Bành Hướng Chi mới thả cô đi, sau đó nói: "Sau này cậu muốn gì, làm gì, cậu cũng nói cho mình biết, mình sẽ không ghét đâu, mình vĩnh viễn đều thích."
Kỷ Minh nghiêng đầu, mái tóc dài như tơ lụa rủ xuống, cúi đầu "Ừ" một tiếng, khắc ở bên cổ nhạy cảm của Bành Hướng Chi.
Sau khi quyết định dọn về, Bành Hướng Chi dùng thời gian ba ngày thu dọn đồ đạc trong phòng trọ, chuyển đến nhà Kỷ Minh Tranh, lúc trả tiền thuê nàng ngồi trên sô pha, suy nghĩ một chút, gửi Wechat cho bà Từ: "Nhà bên này con trả rồi, mẹ có việc thì gọi điện thoại cho con, đừng trực tiếp tới đây nữa."
Cân nhắc từ ngữ thật lâu, không xa không gần.
Bà Từ qua nửa tiếng mới trả lời, câu đầu tiên là: "Vừa rồi mát xa lưng, không nhìn thấy."
Bành Hướng Chi không biết hình dung cảm giác khi nhìn thấy những lời này như thế nào, giống như bà Từ đang lo lắng nàng đợi nửa tiếng, giống như bà Từ sợ nàng hiểu lầm, cho nên giải thích trước một câu.
Câu thứ hai mới là: "Vậy con ở đâu?"
"Nhà cô ấy." Bành Hướng Chi trả lời.
Bà Từ không trả lời, mười phút sau mới nói: "Có rảnh thì tới thăm bà ngoại, tai bà nay không được tốt lắm."
"Vâng."
Một lần xem như nói chuyện ôn hoà nhã nhặn, Bành Hướng Chi lại không hiểu sao lại muốn khóc, nàng theo thói quen kéo mí mắt chớp nước mắt trở về, thấy Kỷ Minh Tranh từ bên trong đẩy vali đi ra, hai người cùng nhau chuyển đồ xuống gara.
Đồ đạc của Bành Hướng Chi thật sự rất nhiều, hai người dọn dẹp đến khi trời tối mới không còn nhiều thứ ngay ngắn nữa, sau đó cùng nhau nấu cơm. Bành Hướng Chi vừa cau mày trong khói dầu xào rau, vừa mở tủ gia vị, nói với Kỷ Minh Tranh gia vị nào đã dùng hết, bảo cô nhớ một lát nữa đi siêu thị mua.
Kỷ Minh Tranh giống như học sinh tiểu học quy củ dùng bản ghi nhớ, Bành Hướng Chi nhịn không được giơ tay lên chạm vào chóp mũi cô: "Thật ngoan."
Ướt sũng, còn có mùi đồ ăn, Kỷ Minh Tranh nhìn xuống, cũng không lau.
Bành Hướng Chi đang cố gắng làm cho Kỷ Minh Tranh vui vẻ, Kỷ Minh Tranh cảm nhận được, nhưng cũng may, Bành Hướng Chi cũng dần dần từ trong ra ngoài tỏa ra sức sống mới, bởi vì nàng cảm thấy mình rất ngốc, nếu dựa vào giả bộ, rất dễ dàng bị Kỷ Minh Tranh phát hiện, bởi vậy nàng phải cổ vũ mình tỉnh táo lại trước.
Nàng bắt đầu dẫn Kỷ Minh Tranh đi dạo phố, mua đồ tình nhân cho hai người, nói vừa hay nhân lúc hiện tại không cần mặc đồng phục đi làm, ngoan ngoãn một phen.
Đưa Kỷ Minh Tranh đến phòng bi-a, hai cô gái duyên dáng yêu kiều trong chướng khí mù mịt và hoa hồng đỏ, hoa hồng quấn quanh cành thủy tiên, dạy cô làm thế nào cúi người xuống làm thủ thế tốt, làm thế nào híp mắt tìm đúng góc độ, sau đó nhanh chóng xuất kích, bốp bốp vào lỗ.