Edit: phuong_bchii
________________
Trở lại vào trong nhà, Kỷ Minh Tranh vẫn đang rửa chén, Bành Hướng Chi sắc mặt thoải mái đi vào, ôm lấy cô từ phía sau: "Nghĩ gì vậy, chỉ xả nước, cũng không rửa chén."
Kỷ Minh Tranh nói: "Còn tưởng cậu lại đi rồi chứ."
"Mình vừa mới ra ngoài tính toán kho bạc nhỏ của mình, mình định dọn về, được không?" Bành Hướng Chi lướt qua cô, đưa tay cầm lấy đĩa và dẻ rửa chén, ôm cô chà rửa.
Hai má hơi cọ Kỷ Minh Tranh, tựa như đậu hũ non, cực kỳ thoải mái.
"Tại sao lại muốn dọn về?" Kỷ Minh Tranh chậm rãi hỏi.
"Cậu ăn không quen hộp nhựa, vậy có cái chiêu gì, vả lại vừa rồi không phải mình nói mình tính tiền của mình sao, vừa hay lúc này cũng mình không có gì để sống, mình đầu tư phòng khám của cậu nhé, nhưng nhà mình bên kia không thuê nữa, tiết kiệm được chút nào hay chút đó, cậu thấy thế nào?" Bành Hướng Chi rửa xong cái đĩa trong tay, Kỷ Minh Tranh giơ tay lên, đặt vào tủ đựng chén.
Chờ cô đặt xong, xoay người lại, thoáng dãn ra khoảng cách với Bành Hướng Chi: "Cậu cảm thấy, bây giờ là thời cơ tốt để ở chung sao?"
Đồng tử của cô rất đen, giống như báu vật hiếm có, phát ra vầng sáng tối: "Trạng thái hiện tại của mình không tốt lắm, cũng không có cách nào chăm sóc tốt cho cậu."
Giọng nói vẫn giống như năm đó cô xuất thế ngang trời trong lỗ tai người khác, mang theo cảm giác nhu nhược không được yêu.
"Mình không cần cậu chăm sóc," Bành Hướng Chi nhanh chóng nói, "Mình ổn hơn nhiều rồi, hai ta một lần nữa yêu qua mạng, hẹn hò, cậu không phát hiện tâm trạng mình tốt hơn nhiều rồi sao? Cậu đã chữa khỏi cho mình rồi, mình vốn đã muốn dọn về rồi."
Lông mi Kỷ Minh Tranh nhẹ nhàng chớp một cái: "Vậy sao?"
"Ừ." Bành Hướng Chi gật đầu.
"Không phải vì thương hại mình sao?" Kỷ Minh Tranh rũ mắt, không quen yếu thế nên quay mặt đi.
"Bây giờ mình vẫn là bạn gái của cậu, mình quan tâm cậu là điều hiển nhiên, cậu quên trước đó cậu đã nói với mình như thế nào à? Nói người khác thì hay lắm, đến lượt cậu thì ỉu xìu, tiểu tử nhà cậu, chỉ là tiến sĩ trên giấy thôi, chưa từng bị xã hội vùi dập phải không?"
"Cậu chưa từng, mình đã từng, mình điều chỉnh tốt rồi, cậu nhìn mình này, tinh thần tốt hơn nhiều, mình muốn làm ngọn đèn sáng cho cậu."
Nàng thở dài một hơi, đẩy bả vai Kỷ Minh Tranh đẩy cô sang một bên, tự vùi đầu rửa chén, lầm bầm: "Hai chúng ta đúng là uyên ương số khổ, hai người mất việc, nhưng mình có vết xe đổ, cậu ngàn vạn lần không thể chà đạp sức khoẻ như mình, nếu không thật sự không bù lại được."
"Bình thường nếu cậu không ngủ một hai đêm, cũng sẽ không có quầng thâm mắt, mấy ngày không ngủ rồi?"
Kỷ Minh Tranh ngồi cạnh tủ lạnh, nhìn bóng lưng nàng, nói: "Rất nhiều ngày rồi."
"Sau khi cậu dọn ra ngoài, vẫn luôn rất nhớ cậu."
Ánh mắt cô thẫn thờ mà dịu dàng, môi nhẹ nhàng khép lại, lại chua xót mấp máy.
Bành Hướng Chi dừng lại, xoang mũi lại khó chịu, cô cũng có thể nhớ nàng, nhưng càng nghĩ, lại càng sợ, sợ mình không thể cho Kỷ Minh Tranh năng lực đặc biệt của Bành Hướng Chi.
Mà hiện tại không chấp nhận được nàng ngẫm nghĩ, nàng phải gánh vác chuyện này.
"Cậu nhớ mình, bình thường cũng không gọi điện thoại nhắn tin cho mình, chỉ chờ mình tìm cậu, mình lại cho rằng cậu quá bận rộn, cũng không dám tìm cậu, ai biết cậu ở đơn vị vẫn bị chó điên truy đuổi, nếu mình sớm biết...... Haizz." Nàng thở dài.
"Cậu cái gì cũng không chịu nói, thế nào cũng phải nhịn, tình nguyện đăng Weibo trên mạng cũng không tìm mình, lần này chịu không nổi rồi chứ gì."
Vẫn phải là mình.
Đại Bạch Dương là có chủ nghĩa anh hùng mặc cảm, nhưng điều đó không có nghĩa là họ vĩnh viễn là bên được cứu rỗi. Nhiều khi, chính họ cũng sẽ trở thành anh hùng.
"Cậu đó, lúc này phải thật vui vẻ, nhiều năm vẫn luôn đi học, đi làm, chưa từng vui chơi, cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi, qua một thời gian nữa chúng ta đi xem phòng khám, cậu nói xem thuê ở đường Hoài Nam tốt hơn, hay là đường Tề Bắc tốt hơn? Hay là chúng ta thuê ở bến Thượng Hải, kiếm tiền của người nước ngoài."
Nàng giơ bàn tay ướt sũng quay người lại, ý chí chiến đấu sục sôi.
Kỷ Minh Tranh khoanh tay nhìn nàng, nàng từng hỏi, chính mình thích gì ở nàng, điều thứ nhất chính là, chỉ cần trong lòng Bành Hướng Chi có một ngọn lửa, nàng có thể làm cho nó sinh trưởng mạnh mẽ, trong nháy mắt đốt cháy nửa bầu trời. Năng lực hành động và nhiệt tình của nàng đều là độc nhất vô nhị, từ lúc biết Kỷ Minh Tranh thất nghiệp còn chưa tới nửa ngày, nàng đã suy nghĩ phòng khám nên mở đến nơi nào.
"Cậu có hai triệu?" Kỷ Minh Tranh hỏi nàng.
"Có," Bành Hướng Chi lộ vẻ mặt đắc ý, nghiêng đầu, "Cậu đừng lo lắng gì cả, hai ngày nữa mình sẽ đưa cho cậu."
"Mình nghe nói phòng khám nha khoa kiếm được nhiều tiền lắm, đến lúc đó mình chính là bà chủ, còn có thể làm lễ tân gì gì đó, dáng người này của mình, với cái diện mạo này, rất nâng cao khí chất phải không?"
Hơi thở Kỷ Minh Tranh khẽ động, cười.
Bành Hướng Chi nhìn cô chằm chằm, khóe miệng cũng cong lên: "Ái chà, cười rồi."
Là cậu cuối cùng cũng cười, cuối cùng cậu cũng cười đến ánh mắt sáng ngời. Kỷ Minh Tranh cất kỹ đôi mắt cười của Bành Hướng Chi, tự mình nói trong lòng.
Bành Hướng Chi bị ánh mắt của cô nhìn có chút không được tự nhiên, quay đầu rút một tờ giấy ăn lau tay.
Kỷ Minh Tranh chờ nàng lau xong, bảo nàng đi vào phòng ngủ, không bật đèn, ngồi xuống bên giường, muốn nói chuyện với nàng một chút.
"Sao vậy?" Bành Hướng Chi nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt cô có chút nghiêm trọng.
Kỷ Minh Tranh suy nghĩ một chút, tháo mắt kính xuống, cất kỹ, sau đó ngẩng đầu hỏi Bành Hướng Chi: "Cậu cảm thấy, mình tốt không?"
"Ôi trời, cậu đây là nói cái gì vậy?"
Bành Hướng Chi nóng nảy, đứng lên, đi tới trước mặt Kỷ Minh Tranh ngồi xổm xuống, giống như lúc trước Kỷ Minh Tranh trấn an nàng: "Cậu đừng học theo mình, cái tốt không học cậu lại học cái xấu, đừng vì nghỉ việc mà nghi ngờ bản thân, tuy rằng mình biết ít nhiều sẽ có loại cảm xúc này, nhưng tình huống của cậu và mình không giống nhau."