Edit: phuong_bchii
________________
Thật ra Bành Hướng Chi rất hiểu Ngô Phong. Chương trình giải trí năm ngoái, studio của Triều Tân xuất thế ngang trời, một lần mà nổi tiếng, studio của Tô Xướng lại càng khí thế hung hãn, huống chi quan hệ hai bên tốt như vậy, rất nhiều dự án đều hợp tác, lấy hình thức ăn bánh ngọt liên hợp sản xuất hoặc là chế tác từng sản phẩm từng sản phẩm, ra vài tác phẩm được giới phê bình khen ngợi lại ăn khách, mà studio lâu đời như Ngô Phong, dần dần theo không kịp trào lưu, không gian sinh tồn đã bị đè ép.
Mấy tháng trước, hôn nhân của Ngô Phong và chị Lưu đi đến hồi kết, hai người chia tay trong hòa bình, phân chia hợp lý tài sản chung của vợ chồng, Tam Thanh năm đó có chị Lưu đầu tư, Ngô Phong vì muốn giành được Tam Thanh, hiệp thương bồi thường tương ứng cho chị Lưu.
Bởi vậy, giờ phút này mỗi một dự án của Tam Thanh đối với anh mà nói, đều rất quan trọng.
Bành Hướng Chi rất rõ, nếu như nàng muốn tiếp tục làm, Ngô Phong nhất định sẽ cho nàng dự án, cho nên nàng tự động xin nghỉ việc, càng không ở studio lâu thêm.
Cái gì có thể hủy diệt một người nhất? Là để cho nàng cúi đầu ở nơi chính mình kiêu ngạo nhất.
Cái gì làm cho người ta sợ hãi nhất? Là ở lĩnh vực mình từng bày mưu tính kế, nhận được sự thương hại của người khác.
Không cần phải nói Tam Thanh, cho dù Ngô Phong không cần nàng thì Tô Xướng hoặc là Triều Tân cũng sẽ thu nhận nàng, thế nhưng từ "thu nhận" này, nghe như thế nào cũng khiến người ta khó chịu như vậy?
Bành Hướng Chi cũng không thích nói cái gì "ý niệm ban đầu", bởi vì từ này bị dùng nát bét, treo bên miệng có vẻ già mồm cãi láo, nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận, ý niệm ban đầu không giống với tất cả những thứ khác, nó không có nghĩa là rung động ban đầu, mà là, nó là lòng tự trọng mà bạn dựa vào để sinh tồn.
Thực tế mà nói, nàng chưa từng tốt nghiệp đã làm nghề này, từ nhỏ đã trục trặc, cũng không nghĩ tới đường ra khác, nếu như không làm đạo diễn lồng tiếng, nàng không biết còn có thể làm gì. Trở về diễn viên lồng tiếng, bị người khác chỉ đạo, có thể, nếu như nàng tự nguyện lựa chọn, có thể. Nhưng "lấy lùi làm tiến", không được.
Nàng suy sụp về đến nhà, mua thức ăn vo gạo nấu cơm, sau đó ghé vào bệ cửa sổ nhìn mèo đen nhỏ tầng dưới bên cạnh.
Mèo cũng có sự cố chấp của mình, cho dù bị nhốt trong phòng, nó cũng vĩnh viễn cố thủ ở phía dưới cửa sổ, đón ánh mặt trời tốt nhất.
Tiếng khóa cửa thông minh vang lên, Kỷ Minh Tranh đã trở về.
Bành Hướng Chi bảo cô nhanh rửa tay ăn cơm, dọn bữa tối thanh đạm lên bàn, hỏi công việc hôm nay của cô, hai người ăn một lát, Bành Hướng Chi nói: "Có chuyện, trong giới đoán chừng sau này sẽ có tin đồn, cho nên mình muốn nói với cậu trước."
Loại chuyện này giấu diếm không được, không cần phải nói kỹ sư âm thanh khẳng định đoán được, diễn viên vẫn thu âm bổ sung cũng sẽ lén phỏng đoán.
"Cậu nói đi." Kỷ Minh Tranh buông bát đũa xuống, đôi mắt trong trẻo nhìn nàng.
Bành Hướng Chi rất bình tĩnh đưa vào một miếng cơm: "Thính lực của mình có chút bị ảnh hưởng, không làm được việc, cho nên gần đây mình định nghỉ ngơi một chút."
"Nhưng cậu yên tâm, mình lấy thuốc rồi, thính lực bình thường cũng không thành vấn đề." Nàng kể lại phương án trị liệu mà bác sĩ nói với Kỷ Minh Tranh.
"Mình có 10 ngày nghỉ." Kỷ Minh Tranh không hề nghĩ ngợi, nói thẳng.
"?"
"Muốn đi đâu?" Cô cười cười.
Nhưng Bành Hướng Chi ngậm môi lại, nhìn cô, hỏi: "Cho nên cậu đã sớm biết?"
"Biết cậu không ngủ được, biết cậu trạng thái không tốt, biết cậu công việc không hài lòng, biết cậu nói chuyện với mẹ cậu không thoải mái, cũng biết, cậu không muốn cho mình biết." Kỷ Minh Tranh rũ mi mắt, đưa tầm mắt đặt lên rau xanh mơn mởn.
Cô đoán rất lâu, khi phát hiện Bành Hướng Chi lại mất ngủ thì bất an nhất, nghĩ đến lúc trước Bành Hướng Chi nói, chia tay với người yêu cũ bởi vì vấn đề giấc ngủ, lại nghĩ đến nàng vô cùng may mắn nói, cơ thể của nàng lựa chọn Kỷ Minh Tranh. Hầu như mọi suy đoán, đều mang đến nỗi sợ hãi "giẫm vào vết xe đổ".
Bành Hướng Chi cạy móng tay mình: "Mình không biết nên nói thế nào."
"Không sao." Kỷ Minh Tranh muốn nói, cô đi hỏi đồng nghiệp trong bệnh viện xem có phương án trị liệu nào tốt hơn không, nhưng Bành Hướng Chi cắt ngang.
Nàng nói: "Tranh Tử, bây giờ mình mới phát hiện, mình không phải là người hô mưa gọi gió như trước kia."
Kỷ Minh Tranh hơi nhíu mày, chờ nàng nói tiếp.
"Mình phát hiện, danh tiếng của mình rất không tốt."
"Sao lại nói như vậy?"
Bành Hướng Chi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nói ra: "Mẹ mình không tin mình, từ lúc sinh ra đã không tin mình có thể làm việc đứng đắn, fan của mình không tin mình, quen biết bảy tám năm, mình cho rằng đều nên xưng một tiếng bạn bè, khi phát hiện mình tốt với cậu, phản ứng đầu tiên là nghi ngờ mình, còn có anh Phong, cậu biết không, trước khi mình nói mình bị bệnh, anh ấy còn cảm thấy mình đang chơi đùa."
Anh còn tưởng rằng, chính mình đắm chìm trong yêu đương, nhờ người giúp mình đẩy nhanh tốc độ.
Mỗi lần thu âm và về nhà nghe lại, ép buộc bản thân phải dùng sức quá mức, tháo tai nghe xuống cũng muốn nôn, lại sợ mở âm lượng quá lớn, ngược lại lại tổn thương thính lực.
Không ai biết lúc đó nàng khó chịu như thế nào, nhưng người khác cho rằng nàng đang chơi đùa.
"Cái vòng luẩn quẩn này, chị đây cũng không muốn ở lại nữa." Nàng nở nụ cười lưu manh, ngẩng đầu nhìn đèn nhà ăn, con ngươi lấp lánh, che lấp ánh sáng lấp lánh trong suốt.
Nàng còn đang cậy mạnh, vẫn như cũ. Giống như mình vứt bỏ cái nghề này trước, chứ không phải là bị cái nghề này vứt bỏ.
"Vậy thì không cần nữa." Kỷ Minh Tranh nghĩ, gần đây áp lực tâm lý của nàng quá lớn, tạm thời thoát khỏi hoàn cảnh này, có lẽ là chuyện tốt.
Nhưng Bành Hướng Chi đột nhiên lại khóc, nàng đưa tay che mắt, nghẹn ngào nói: "Vậy thì mình có thể đi đâu đây?"
Có thể làm gì, còn có thể làm gì. Nàng còn muốn tiết kiệm chút tiền, mua cho mình một căn nhà, sau này lỡ như mẹ nàng bị đuổi ra ngoài sẽ để cho mẹ nàng ở, huống chi mình có chút tài sản, đối với Kỷ Minh Tranh ít nhiều cũng có chút lo lắng.
Hiện tại phải làm sao đây.
Còn có Kỷ Minh Tranh, cô thích chính là đạo diễn Bành mạnh mẽ vang dội lúc trước, nếu như đạo diễn Bành kia không thấy nữa, cô còn có thể thích nàng sao?
Nàng nghiến răng nghiến lợi khóc nức nở, trên đùi đặt một mảnh trọng lượng mềm mại, nàng dời mắt, thấy Kỷ Minh Tranh ngồi xổm xuống trước người nàng: "Đi đâu cũng được, muốn làm gì cũng được."
"Nhưng mình cái gì cũng không biết, mình không giống cậu, trình độ học vấn cao như vậy, là bác sĩ, hay là giảng viên, cậu biết không?"
Cậu biết không...... chúng ta vừa công khai, tất cả mọi người, thích mình, không thích mình, so sánh điều kiện, đều nói mình không xứng với cậu.
"Cậu biết, cậu biết rất nhiều, cậu rất thông minh, cũng rất hiểu biết và cứng rắn. Cậu lái xe rất giỏi, nấu ăn rất ngon, dọn dẹp nhà cửa cũng gọn gàng ngăn nắp, ngay cả uống rượu cậu cũng phóng khoáng hơn người khác. Cậu có nhớ cậu đã lên kế hoạch cho các chương trình, rất thú vị, những điều bình thường đều được cậu nói rất thú vị, mình nghĩ, cậu làm blogger nội dung hoặc làm lập kế hoạch chương trình, cũng sẽ rất thành công. Ừm, cách ăn mặc của cậu cũng rất đẹp, có một lần mình đi thu âm, nghe người khác hỏi cậu sau lưng, có phải cậu làm blogger thời trang hay không."
"Cậu đánh rắm," Bành Hướng Chi khóc lóc nói, "Cậu chướng mắt phong cách ăn mặc của mình, cậu còn hỏi mình quần da có thể đánh rắm hay không."
Còn chưa nói xong đã nín khóc cười, nàng lau nước mắt một cách dữ dội, vừa khóc vừa cười.