Edit: phuong_bchii

________________

Bành Hướng Chi lại mua một chai nước khoáng, nhiệt độ bình thường, vừa uống vừa bắt xe đến Tam Thanh. Công việc vẫn phải tiếp tục, nàng chỉ có thể sống tạm, nhờ kỹ sư âm thanh giúp nàng nghe một chút, vẫn cứ không yên tâm, vì thế mỗi ngày sau khi kết thúc thu âm, nhờ kỹ sư âm hanh hỗ trợ đạo diễn sao chép vào USB, lại nhờ Tô Xướng hỗ trợ nghe một lần.

Hạng mục này ước chừng thu lại mười ba ngày, trong lúc đó Bành Hướng Chi cũng không từ bỏ huấn luyện âm thanh, mỗi ngày giống như trông về phía xa, lúc tưới hoa nghe một chút âm thanh xa xa.

Nàng biết mình uống thuốc không thể gạt được Kỷ Minh Tranh, vì thế chủ động nói gần đây giấc ngủ của nàng lại không tốt, ù tai nghiêm trọng, cho nên đi tìm bác sĩ lúc trước kê đơn thuốc suy nhược thần kinh.

Kỷ Minh Tranh rót nước ấm cho nàng, sau đó ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng xoa tai.

Bành Hướng Chi nói đùa với cô: "Cậu biết không? Minh nghe nói mèo hoang nhặt về, nếu tai có vấn đề, ví dụ như ve tai, sẽ bôi nước thuốc, sau đó xoa tai, xoa xoa, ve tai liền văng ra."

"Vậy mình cũng thử xem," Kỷ Minh Tranh nói, "Ném một cái, ném cái trong tai ra ngoài."

"Ve?"

"Ừ, để mình xem thử, có phải nuôi ve con trong lỗ tai không?" Kỷ Minh Tranh nghiêng đầu nhìn, "Sao lúc nào cũng làm phiền cậu ngủ vậy?"

Bành Hướng Chi bởi vì cách nói này mà vui vẻ, sờ sờ vành tai mình: "Thấy chưa?"

Kỷ Minh Tranh ghé sát vào: "Thấy rồi, mình sẽ nói lý với nó."

Xin nó đừng làm ồn Bành Hướng Chi nữa.

Cô nói xong, nhẹ nhàng hôn vành tai Bành Hướng Chi một cái.

Bành Hưỡng Chi nhanh chóng che lại: "Cậu giỏi thế."

Người có chỉ số thông minh cao chính là như vậy, môn học yêu đương này cũng có thể làm học sinh giỏi.

"Vậy sao?"

"Vâng, cậu tuyệt đối là thiên tài, theo mọi ý nghĩa luôn." Bành Hướng Chi tựa đầu vào vai cô, cảm thán.

Kỷ Minh Tranh trầm mặc một lúc, đột nhiên nói một câu không rõ ý tứ: "Cho nên, chỉ có kẻ ngốc mới không cần thiên tài, đúng không, Bành Hướng Chi?"

"Cái gì?" Bành Hướng Chi ngẩng đầu.

"Không có gì."

Bành Hướng Chi nhạy bén phát giác, Kỷ Minh Tranh cảm nhận được, cảm nhận được sự lảng tránh và giấu diếm của mình đối với cô, có thể cô cũng đang lo lắng, mình lại cúi đầu với cô, hoặc là, cô không còn hấp dẫn với mình nữa.

Đặc biệt là, cả đêm bản thân không ngủ được, có mấy lần Kỷ Minh Tranh thật sự không biết?

Bạn đời của mình đang bất an, nhưng Bành Hướng Chi không có cách gì tốt, chuyện này rất khó nói ra khỏi miệng, ngay cả chính nàng cũng đang được ngày nào hay ngày ấy.

Tô Xướng không thể giúp nàng nghe cả đời, ngay khi hạng mục này kết thúc, nàng sẽ không nhìn thấy lần tiếp theo ở đâu.

Cuối tháng tám, toàn bộ hạng mục đều đóng máy, Bành Hướng Chi thở phào nhẹ nhõm, đang muốn từ studio về nhà, lại nhận được Wechat của Ngô Phong, bảo nàng đến phòng làm việc một chuyến.

Nàng đi giày cao gót giỏi giang lại phong tình đi vào, trang điểm trên mặt rất tinh xảo, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình xắn ống tay áo khoác vào trong váy bó mông chuyên nghiệp, môi đỏ mắt phượng, khí thế mười phần.

Bành Hướng Chi trên sân làm việc vĩnh viễn đều là cái kiểu này, tự tin khoa trương, không gì cản được.

Ngô Phong ngồi trên sô pha, giống như một ông lão, không hàn huyên với nàng, ngẩng đầu hỏi: "Tiểu Chu nói mỗi ngày em đều chép file âm thanh về nhà, làm gì vậy?"

Bành Hướng Chi thản nhiên ngồi sang một bên, Ngô Phong ý bảo nàng tự bóc quýt ăn, nàng cầm lấy một cái ước lượng trong tay: "Không phải nói dự án này rất quan trọng sao, em trở về nghe lại một lần, xem có gì cần cải tiến không."

"Là em tự nghe sao?" Ngô Phong nhíu mày, tựa vào sô pha hỏi nàng.

"Hả?" Bành Hướng Chi vùi đầu bóc quýt, "Không hiểu."

"Anh đã hỏi qua người trong tổ của em rồi, ngày thu hoàn toàn không nói vấn đề, ngày hôm sau lại thu bổ sung, ngày nào cũng thu bổ sung, có ai thu âm như em không?"

"Em nói sao anh không cho Điểm Điểm đi theo em, thế nào cũng phải đổi Tiểu Chu, anh Phong, anh đây là sắp xếp tai mắt bên cạnh em à?" Bành Hướng Chi nũng nịu, "Làm gì vậy, nhất cử nhất động còn báo cáo với anh, anh cứ trực tiếp hỏi em là được rồi."

"Tai mắt gì chứ, hai dự án lần trước của em hỏng rồi, trong lòng em có biết không, anh không thể để một người tốt giúp đỡ à? Đừng nói nhảm nữa, em chép lại rốt cuộc là làm gì."

Bành Hướng Chi bóc hai tép quýt, bỏ vào miệng nhai, không lên tiếng.

"Nếu em còn nói là tự em nghe, vậy chúng ta vào trong phòng thu, anh sẽ phát cho em một đoạn." Ngô Phong liếc mắt nhìn nàng, đứng lên muốn đi.

Lúc anh đứng dậy tiếng ống quần ma sát rõ ràng như vậy, Bành Hướng Chi cảm thấy có chút châm chọc, lúc này sao có thể nghe rõ chứ?

"Đi." Ngô Phong đứng trước mặt chờ nàng.

Bành Hướng Chi ăn miếng quýt cuối cùng, hàm hồ nói: "Em cho Tô Xướng nghe."

Nàng thở ra một hơi, rút giấy lau tay, lau từng kẽ ngón tay.

"Bành Hướng Chi!" Ngô Phong quay lại, áo khoác bị mang đến giòn vang, anh vươn ngón trỏ ở trong không khí hư không lắc lư hai cái, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm nàng, nếu như không phải trong tay không có gì, anh có thể muốn ném quyển sổ.

"Em làm nghề này bao nhiêu năm rồi, mười năm, mười lăm năm có hay không?"

"Em đi ra ngoài hỏi xem, em đi ra ngoài hỏi xem, có đạo diễn nào dám tùy tiện gửi file thu âm cho người ngoài tổ kịch, cái này còn cần anh dạy em! Có phải hay không?"

Bành Hướng Chi cúi đầu, vò khăn giấy trong lòng bàn tay, nhìn chằm chằm một hồi, cổ họng cuộn lên, không nói gì.

"Còn không phải một đoạn hai đoạn, là toàn bộ!" Ngô Phong chưa từng nổi cơn lôi đình lớn như vậy, hai tay chống nạnh ở trong phòng làm việc đi tới đi lui, "Tô Xướng cô ấy có studio riêng, em biết không? Quan hệ của em và cô ấy dù có tốt nhưng cô ấy là chủ của studio khác, em có rõ không?!"

"Tô Xướng sẽ không làm lộ." Bành Hướng Chi chỉ nói một câu này.

Ngô Phong mặt đỏ bừng: "Em có biết em đang làm gì không? Hai chữ luật lệ trong mắt em là vật trang trí à? Việc này có tính chất gì em biết không, nãy giờ là chủ khác thì đã sớm kiện em rồi! Em có biết dự án này quan trọng đến mức nào không!"

"Em không có thời gian, thì em nói, em nói cho anh biết, anh biết gần đây em và Kỷ Minh Tranh rất thân thiết nồng nhiệt đúng không? Ha, vừa mới công khai, người trẻ tuổi chán ngấy, nhưng sự nghiệp của em còn muốn hay không, em còn muốn làm nữa thì cứ nói thẳng với anh! Nếu em muốn rút lui, em hãy nói cho anh biết sớm, em có biết anh đã chịu bao nhiêu áp lực để em tham gia dự án này không? Đạo diễn mới của studio chúng ta nhiều như vậy sao lại là Bành Hướng Chi em chứ?"



Đột nhiên nghe anh nhắc tới Kỷ Minh Tranh, tim Bành Hướng Chi bị đập mạnh một cái.

Tại sao lại là Kỷ Minh Tranh? Tại sao mỗi lần mình không tốt, tất cả mọi người đều đổ lên người Kỷ Minh Tranh? Mẹ nàng trách Kỷ Minh Tranh dạy hư nàng, anti-fan của nàng bởi vì trả thù nàng mà đi quấy rầy Kỷ Minh Tranh, hiện tại ngay cả anh Phong cũng cảm thấy là bởi vì yêu đương với Kỷ Minh Tranh, nên mới không có lòng dạ nào làm việc.

Cả thế giới đều đổ lỗi cho Kỷ Minh Tranh.

Bành Hướng Chi cúi đầu càng thấp, nàng cắn mạnh môi một cái, dùng âm thanh cực thấp cực thấp nói: "Không phải đâu, anh Phong, em bị bệnh rồi."

"Em không nghe thấy những tạp âm đó nữa."

Lúc nói lời này, nàng rất hoảng hốt, ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất tiến vào, kéo bóng cây xanh rất dài.

Bụi nhỏ trong cột sáng tinh tế hiện ra, giống như một đoạn thời gian bị cắt xén.

Nàng còn chưa tốt nghiệp đại học đã chạy theo anh Phong, khi đó Tam Thanh còn chưa có tên là Tam Thanh, Tam Thanh là như thế nào tới đây? Có lần nàng đi theo trở về, nói anh Phong, sau này anh có thể mở một studio không? Nếu anh mở, em chính là nguyên lão.

Ngô Phong nói anh đang chuẩn bị, còn đang tích lũy kinh nghiệm, nếu như mở studio, gọi là gì cho phải đây?

Bành Hướng Chi nói, tên Tam Thanh.

Tại sao? Ngô Phong hỏi.

Bành Hướng Chi vừa gặm đùi gà vừa nói, em bí mật mang theo hàng lậu. Anh xem anh tên Ngô Phong, em tên Bành Hướng Chi, tên hai chúng ta có thanh một, thanh hai, thanh bốn, chỉ là không có thanh ba, nếu có thanh ba, thì chúng ta âm điệu gì cũng đầy đủ hết, về sau nghề cơm lồng tiếng này, chúng ta có thể bao trọn.

Nàng ở studio này từ một cô bé nghé con mới sinh không sợ cọp trưởng thành thành một đại ngự tỷ phong tình đại thịnh, từ giày chạy bộ sôi nổi thay bằng giày cao gót nhỏ chập chờn. Cho nên sau đó mặc dù Tô Xướng mở studio, Triều Tân mở studio, danh tiếng vượt qua Tam Thanh, nàng cũng không nghĩ tới nhảy việc, chưa từng có.

Mà hiện tại, nàng lấy tâm trạng gì nói ra những lời nàng bị bệnh này, một đạo diễn lồng tiếng muốn dùng tâm trạng gì, nói ra những lời thính lực của mình có vấn đề đây.

Không khác gì một bản án.

Nàng ngẩng đầu, cười cười, nói: "Anh Phong, xin lỗi."

Vành mắt Ngô Phong lập tức đỏ lên: "Em nói cái gì? Em không nghe thấy? Tại sao?"

"Má ơi, hôm nay em có tội." Bành Hướng Chi cau mày cười, "Khiến anh vừa tức vừa khóc."

Nàng thở dài, dùng giọng điệu thờ ơ nói: "Em tìm đường chết quá, trước kia anh luôn khuyên em, em không nghe, bây giờ muốn học giỏi thì, hừm, nó hơi muộn rồi."

Nàng cười: "Em cũng không nghĩ tới báo ứng ở tai em."

"Anh Phong, dự án này em đã chuẩn bị xong, rất tốt, anh nghe xong sẽ biết, Tô Xướng chắc chắn sẽ không làm lộ, em lấy tính mạng ra đảm bảo. Nhưng anh nói đúng, em không thể như vậy, không có lần sau, dự án sau này, anh loại em ra đi, em, muốn nghỉ ngơi rồi."

Bành Hướng Chi thành khẩn nhẹ giọng nói xong, đi ra khỏi phòng làm việc, đi qua phòng thu âm mà nàng và Tô Xướng đùa nói cho cùng A7 tốt hay A8 tốt, đi qua phòng nghỉ mà nàng thường mời tổ kịch uống trà chiều tán gẫu hóng hớt, đi nhanh tới cửa, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, bàn ghế trắng tinh vẫn giống như mấy năm trước.

Mỗi lần nàng tự bỏ tiền túi mời người trong tổ kịch ăn cơm, tiêu tiền như nước, trong giới đều đồn Bành Hướng Chi có tiền lắm, các hậu bối cũng yên tâm thoải mái ăn chực nàng.

Nàng nhớ tới khoảng thời gian trước Vu Chu gọi điện thoại cho nàng, nói dáng vẻ lần đầu gặp của hai người.

Ăn mặc cũng không khác gì bây giờ, áo sơ mi trắng, váy bó mông, tóc xoăn đen nhánh, lông mi cong cong và son kem Armani mã 400, đỏ rất chính trực, đỏ đến ý chí phấn chấn.

Nàng chuẩn bị xong kịch bản, lúc đưa cho Vu Chu, cảm giác được Vu Chu căng thẳng với không biết làm thế nào.

Khi đó mình còn đang cười cười trong lòng.

Ở nơi làm việc đối mặt với người lạ, nàng rất quen làm ra bộ dạng lạnh lùng trước, dùng chuyên nghiệp đắp nặn ấn tượng đầu tiên cho mình, thích người khác cảm thấy nàng rất ngầu, thích người khác cảm thấy nàng không dễ tiếp cận, thích người khác cảm thấy nàng lấp lánh.

Đời này nàng cũng không có chỗ nào đáng khen ngợi, chỉ có công việc này là sự kiên trì và kiêu ngạo của nàng.

Nàng từng nói với Vu Chu: "Điều khiến tôi tỏa sáng, không phải chuyên nghiệp, mà là nhiệt tâm."

Công việc âm thanh, là tự tin duy nhất, lớn nhất của nàng cho tới ngày hôm nay.

Nhưng cũng chỉ cho tới hôm nay mới thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play