Thập Niên 70: Đừng Khuyên Tôi, Tôi Chỉ Muốn Trồng Trọt [Sảng Văn]

Chương 11


2 tháng

trướctiếp

“Tôi tìm Dương Liễu.” Đây là tên của bà chủ nhà họ Ninh, cũng là mẹ ruột của nguyên chủ.

Cửa mở ra, một bà cụ đánh giá Ninh Yên vài lần hỏi: “Cô là ai? Sao khuya thế này lại tìm Dương Liễu?”

“Tôi là con gái của nhà họ Ninh…”

Lời còn chưa dứt, bà cụ đã kinh ngạc hét lên: “Dương Liễu, con gái của cô đến tìm cô rồi này.”

Một lúc sau, tiếng bước chân gấp gáp vang lên, một người phụ nữ ốm yếu lao ra, theo sau là mấy đứa trẻ: “Tinh Tinh đã về rồi…”

Chờ đến khi bà ấy nhìn rõ mặt Ninh Yên, liền ngây ngẩn cả người, sau đó mắt đỏ hoe: “Hồng Muội, sao con lại đến đây?”

Bà chỉ gặp con gái mình một lần nhưng bà nhớ sâu sắc dáng vẻ của đứa trẻ này.

Cô rất xinh đẹp, có một đôi mắt đen láy trông rất giống Lão Ninh, nhưng thái độ của đứa trẻ lại khiến bà cảm thấy vô cùng đau lòng.

Ninh Yên bình tĩnh nhìn bà, phát hiện thì thấy đây chính là mẹ ruột của nguyên chủ, diện mạo của bà xinh đẹp thanh tú, lại là giáo viên tiểu học.

Nhưng bây giờ giáo viên không nổi tiếng, cơ thể vô cùng ốm yếu, sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, một người phụ nữ phải vất vả nuôi bốn đứa con lại còn đổ bệnh.

“Có tiện vào trong nói chuyện không?”

Giọng điệu xa cách khiến Dương Liễu cảm thấy chua chát: “Đương nhiên, con mau vào nhanh đi.”

Đây là một đại viện, nơi có nhiều gia đình sinh sống, nhà họ Ninh chiếm một căn ở phía tây.

Trong nhà chỉ có một chiếc giường lớn, một bàn ăn nhỏ bày đầy những đồ linh tinh và một cái tủ cũ, không gian rất chật hẹp.

Ninh Yên ngồi trên ghế nhìn ba đứa trẻ, đều có khuôn mặt ưa nhìn, đường nét thanh tú, nhưng đều gầy trơ xương, tóc vàng hoe, đầu to thân nhỏ, cực kỳ giống hình người que.

Mà trong đôi mắt của chúng tràn đầy đề phòng, còn có sự bài xích nặng nề.

Không thích cô à? Nhưng bọn họ lại chưa từng tiếp xúc qua mà, tâm tư Ninh Yên bay đi xa.

Ninh Nhị tên là Ninh Lỗi, mười bốn tuổi.

Ninh Tam, Ninh Diểu, là một bé gái, mười hai tuổi.

Ninh Tứ, Ninh Hâm, chín tuổi.

Tôi nhìn cô, cô nhìn tôi nhưng không ai mở miệng nói chuyện.

Dương Liễu bưng cốc nước nóng cẩn thận đưa cho Ninh Yên, có khẩn trương có chờ mong cũng có chút bất an.

Ninh Yên cầm lấy uống một miếng, vị ngọt ngào, làm cho cô biết rõ đây là gì.

Dương Liễu lo lắng hỏi: “Hồng Muội, con...”

Ninh Yên ngắt lời bà: “Tôi đổi tên rồi, gọi là Ninh Yên, tôi hy vọng là tôi có thể chuyển hộ khẩu vào nhà họ Ninh.”

Cô cực kỳ quyết đoán, nói thẳng ý đồ mình đến đây. 

Không phải để đoàn tụ gia đình mà là vì hộ khẩu.

Dương Liễu nghe vậy sửng sốt: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Đứa bé trai lớn nhất bĩu môi có chút khinh thường: “Còn phải hỏi sao? Nhất định là bị nhà họ Vu đuổi ra ngoài, ha ha.”

Dương Liễu khẽ cau mày, nhẹ giọng mắng: “Tiểu Lỗi, không được nói bậy nói bạ, đây là chị cả ruột của con đấy.”

Dường như trong lòng Ninh Lỗi chất chứa đầy oán hận, giọng điệu cực kỳ không tốt: “Nhưng chị ta lại không muốn làm chị cả của chúng con, cũng không muốn làm người nhà họ Ninh, mẹ ơi, mẹ đừng có tự mình đa tình nữa.”

Ninh Yên lười tranh cãi với một đứa trẻ, hỏi thẳng: “Hộ khẩu của tôi có tiện chuyển vào nhà họ Ninh hay không? Tôi có thể ra một ít tiền…”

Có một số việc đều có thể dùng tiền giải quyết.

Dương Liễu lòng đau như cắt, đứa nhỏ này nói rõ không muốn thân thiết với bọn họ, thà dùng tiền tống cổ bọn họ đi.

Bà gượng cười nói: “Nói cái gì mà ngốc nghếch thế, đương nhiên là tiện rồi, đã muộn thế này rồi chắc con đói lắm đúng không, chờ một chút, mẹ đi làm đồ ăn cho con.”

Ninh Lỗi tức giận trừng mắt nhìn Ninh Yên: “Mẹ, mẹ đừng bận tâm, cô tiểu thư được nuông chiều nhà người ta không quen ăn lương thực thô đâu. Hơn nữa, ở nhà chúng ta còn có đồ ăn sao?”

“Tiểu Lỗi, nếu con còn như vậy thì mẹ sẽ giận đấy.”

“Hừ.”

Ninh Yên không có ý định bồi dưỡng bất kỳ tình cảm nào với người nhà họ Ninh, cũng không quan tâm nhiều đến thái độ của họ: “Xin cho tôi ở lại một đêm, ngày mai tôi sẽ đi tìm phòng, sẽ không quấy rầy các người nữa. "

Lý trí, lạnh lùng, toát ra vẻ lãnh đạm cách xa người khác hàng ngàn dặm.

Hai mắt Dương Liễu nhất thời đỏ lên, Ninh Lỗi nhịn không được, “Nói thì hay lắm, chắc là sợ chúng tôi liên lụy đến cô chứ gì.”

"Nếu nhóc cho rằng như vậy, cũng..." Ninh Yên đang tùy ý đánh giá căn nhà, đột nhiên ánh mắt cứng đờ, dụi dụi mắt không thể tin nổi, đột nhiên đứng dậy chỉ vào người đàn ông quen thuộc trong bức ảnh trên tường, gọng cô run run: “Người đàn ông này là ai?”

Đây là lần đầu tiên cô mất bình tĩnh kể từ khi đến đây, tim cô đập loạn xạ.

Người nhà họ Ninh nhìn theo ngón tay, cậu bé nhỏ nhất ưỡn ngực tự hào: “Là cha tôi đấy."

Ninh Yên bối rối vội vàng chạy tới, nhìn đi nhìn lại bức ảnh, không thể tin vào mắt mình.

Đây là một bức ảnh gia đình chụp đã lâu, đứa bé nhỏ nhất vẫn còn được ôm trên tay, người đàn ông ở giữa nho nhã tuấn tú, trầm ổn như núi.

Ánh mắt cô dần dần nóng lên, sao lại thế này?

Dương Liễu thấy cô sắp khóc, vô cùng lo lắng: “Sao vậy?”

Ninh Yên chỉ vào người đàn ông trong ảnh: “Ông ấy tên gì?”

“Ninh Hãn Hải.”

Như một tia sét, đầu óc Ninh Yên trống rỗng, là ông ấy, thật sự là ông ấy!

“Tôi có thể lấy bức ảnh xuống xem kỹ hơn được không?”

Dương Liễu có chút khó hiểu, bức ảnh này có vấn đề gì sao?

Ninh Yên cầm lấy bức ảnh nhìn hồi lâu, vô số chuyện cũ ùa về trong đầu, tạo nên một cơn sóng to gió lớn, khiến cô hồi lâu không thể bình tĩnh nổi.

Ninh Hãn Hải, viện sĩ học viện kỹ thuật Trung Quốc và là chuyên gia về thủy lợi và thủy điện, đã tham gia vào các nghiên cứu khoa học như thử nghiệm địa chấn đối với các công trình và thiết bị kỹ thuật lớn, quan sát động đất mạnh và đã chủ trì các công trình xây dựng quốc gia lớn trong suốt cuộc đời của ông.

Ông đã cống hiến tất cả những gì mình có cho đất nước nhưng trước sau vẫn không có tiếng tăm gì, mãi cho đến khi ông qua đời, thế giới mới biết về nhà khoa học vĩ đại này và câu chuyện xưa phía sau ông.

Mà ông, không vợ không con, đã hiến tặng số tiền tiết kiệm cả đời cho trại trẻ mồ côi trước khi qua đời, sau này được đổi tên thành trại trẻ mồ côi Hãn Hải, và tất cả các con của ông đều là họ Ninh.

Đúng vậy, họ của Ninh Yên có nguồn gốc từ đó.

Cô lớn lên ở cô nhi viện Hãn Hải, cho đến khi được cô đậu đại học nông nghiệp năm 18 tuổi mới rời đi, mọi chi phí và học phí đều do cô nhi viện chi trả.

Đối với cô, trại trẻ mồ côi Hãn Hải là mái ấm và là hơi ấm duy nhất của cô.

Viện sĩ Ninh Hãn Hải là ân nhân và là tín ngưỡng của cô.

Nhưng, tại sao lại ở chỗ này?

Cô vẫn còn nhớ bức tượng ở cổng vào trại trẻ mồ côi và tám chữ đằng sau nó: “Lập đức lập ngôn, không hỏi tây đông"

Đây là khẩu hiệu học tập của trường đại học Hoa Thanh, Ninh Hãn Hải tốt nghiệp khoa xây dựng Hoa Thanh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp