"Cô không sợ tôi chạy trốn sao?” Lâm Vũ Mặc nhất thời bối rối, không phải anh ta là tù nhân sao? Không phải là phải giống như những người khác hạn chế tự do sao?
Vẻ mặt Ninh Yên khinh thường nói: “Anh có thể đi đâu? Không có thư giới thiệu thì một bước anh cũng khó đi. Hơn nữa, trong tay tôi còn có bà ngoại của anh mà.”
Như đấm vào ngực Lâm Vũ Mặc, sắc mặt anh ta thay đổi rõ rệt. Đây là cách đối xử bình thường với tù nhân: “Cái gì? Bà ngoại tôi đâu? Cô đã làm gì bà ấy rồi?”
Không phải là tra tấn về thể xác mà là đổi thành tra tấn về tinh thần sao?
"Đang ở bệnh viện trị chân." Ninh Yên có chút chán ghét phản ứng của anh ta: “À, tôi nhớ ra rồi, anh còn nợ tôi 100 đồng, đó là tiền bảo lãnh mà tôi nộp lên trả thay cho anh, anh phải trả lại cho tôi đấy.”
“Còn nữa, anh đến đây làm việc cho nên bao ăn bao ở, nhưng tiền thuốc men và chỗ ở sau này của bà ngoại anh đều không miễn phí, anh phải trả tiền.”
Mỗi một chữ riêng Lâm Vũ Mặc đều hiểu, nhưng mà ghép lại thì không hiểu gì hết: “Ý của cô là sau này tôi và bà ngoại của tôi sẽ sống ở đây sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT