Quý Khả An cũng luống cuống, điều chú ấy sợ nhất là nhìn thấy cô bé khóc, chú ấy đã có chút hối hận, đáng lẽ không nên hung dữ với cô như vậy: "Cô khóc cái gì?
“Giáo sư mắng tôi.” Ninh Yên càng khóc thảm thiết hơn.
Từ Đạt cau mày nói: “Lão Quý, cái này là ông không đúng rồi. Ninh Yên đã tốn công tốn sức kéo ông ra ngoài, ông chẳng những không biết ơn mà còn hung dữ làm cho con bé khóc, sao ông có thể làm như vậy được chứ?”
Khuôn mặt của giáo sư Kim cũng tràn đầy vẻ không vui nói: “Ninh Yên là một đứa trẻ mạnh mẽ mà còn bị ông mắng đến khóc, cũng không biết là trong lòng con bé đã ấm ức biết bao nhiêu nữa.”
Ấn tượng của bà ấy đối với Ninh Yên là vô cùng tốt, cô đã cứu bà ấy, thậm chí còn cho rất nhiều tiền. Phần ân tình này đã thiếu rất lớn.
Quý Khả An khổ không nói nên lời, chú ấy là bị đánh ngất đấy nhưng cái này có thể nói sao?
Mắt Ninh Miểu cũng đỏ hoe, cảm thấy buồn bã, tủi thân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT