Dương Liễu cúi đầu, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện: “Nuôi không nổi.”
"Các người mua được vé giường nằm cơ mà.” Nhân viên rất mong đứa trẻ này có thể tìm được một ngôi nhà tốt. Cô ta đã quan sát rồi, tính tình Dương Liễu rất tốt, lại biết yêu thương con cái. Quần áo ngăn nắp gọn gàng, là một ứng cử viên tốt.
Ninh Yên nhướng mày, đưa hộp sữa bột đứa trẻ đang uống qua: “Còn rất nhiều, cứ để cho đứa bé đi, coi như một chút tâm ý của chúng tôi. Chúc cho đứa bé sớm ngày tìm được cha mẹ ruột, cả nhà đoàn viên."
Nhân viên xe lửa nhịn không được mà lo lắng: “Cha mẹ bỏ con cái lại rồi chạy trốn đều không phải là thứ tốt lành gì. Cho dù có tìm được, thì nói không chừng lần sau còn sẽ...”
Ninh Yên cười nói: “Vậy cô suy xét một chút nhận nuôi đứa bé này đi? Điều kiện của cô tốt như vậy, tiền lương hẳn là rất cao. Không giống như chúng tôi, một đồng lương phải nuôi một gia đình sáu người. Ngay cả tiền mua vé giường nằm này cũng không chi nổi mà còn phải tìm đối tượng của tôi ra tiền, chúng tôi nghèo lắm đấy.”
Vé giường nằm này là do Nghiêm Lẫm mua, tiền là do anh ra nhưng khi cô muốn trả tiền lại thì anh lại không chịu nhận.
Nhân viên kia trợn tròn mắt. Thì ra là con rể tương lai trợ cấp sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT