26.

Ta nhìn người đàn ông trước mặt, người mà ta ngày đêm gắn bó, một luồng hơi lạnh len lỏi từ lòng bàn chân đến sóng lưng.

"Người, người rốt cuộc là ai? Là thần tiên sao?" Ta cuống quít đứng lên, đụng ngã cái ghế thấp, nó "bịch" một tiếng ngã trên mặt đất, phá vỡ bầu không khí ngưng kết này.

"Ngươi vậy mà đến giờ mới phát hiện, quá chậm rồi."

Ngài ấy đặt đũa xuống, trầm ngâm nói: "Thần tiên? Ửm, ở đây xác thực có thể nói như vậy, nhưng đổi lại là một thế giới khác thì không phải rồi."

Đổi lại là một thế giới khác? Là có ý gì chứ?

Ta nhìn chằm chằm vào hắn, tâm rối như tơ, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

"Lúc đầu ta đã nghĩ ngươi là bản lỗi của các nhà phát triển, nhưng sau đó có vẻ không phải vậy, bọn họ không thừa nhận chế tác của bọn họ là có vấn đề."

"Người vốn phải điềm đạm như ngươi, bản tính lại có thể biến đổi quá lớn. Chuyện này chẳng lẽ không phải là một điều thú vị hay sao? Cho nên ta mới kìm nén kích động mà không tháo dỡ trò chơi này, tiếp tục lưu lại."

"Trò chơi?" Ta vô thức siết chặt tấm vải, nhạy bén bắt lấy hai từ này.

Ngài ấy gật gật đầu: "Đúng vậy, thế giới này chỉ là một cái trò chơi. Còn các ngươi, chỉ là dữ liệu đã được thiết lập.”

Đã được thiết lập......

Ha ha, thì ra là vậy, khó trách hắn có thể nói ra câu đó kia ha ha ha ha ha ——

Khó trách không thèm để ý đến bất kỳ thứ gì, khó trách Hoàng hậu cứ dịu dàng như vậy, khó trách Gia hoàng quý phi tính nết đến chết cũng không sửa......

Hắn căn bản trong lòng chẳng có ai!

"Vậy chúng ta——" Ta nhìn chằm chằm vào mắt, móng tay bấm sâu vào da thịt: "Đối với ngươi mà nói có đáng gì chứ?"

Trong đại điện tối om và tĩnh mịch này chỉ còn lại hai chúng ta.

Hắn ngồi ở bên kia, phảng phất thần minh không đếm xỉa đến, vừa cười vừa nói ra những lời đau lòng: "Đại khái chỉ là một đống dữ liệu lúc có lúc không?"

Ta ngồi sập xuống trên đất, đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn bã.

Dù bị tổn thương nhưng Hoàng hậu vẫn bảo vệ hắn, dù bị đày vào lãnh cung nhưng Gia hoàng quý phi vẫn yêu thương hắn, còn có những phi tử liều mạng cũng muốn gặp được hắn kia...... Trong mắt hắn, chỉ là những số liệu tồn tại mà có cũng được, không có cũng không sao mà thôi.

"Yên tâm đi, hết thảy những việc này sẽ sớm kết thúc thôi.?”

"Ha ha, kết thúc?" Ta ngẩng đầu lên, cười lạnh.

"Đúng. Ta sẽ sửa lập năng lực Hồng Nhi lên mức tối cao để có thể làm Thái tử, còn ngươi sẽ trở thành Hoàng hậu."

"Vậy ngươi muốn chạy trốn a!" Ta cắn răng nghiến lợi nói ra câu này, hận không thể xé một miếng thịt trên người hắn xuống.

"Cái này không gọi là bỏ trốn, chỉ là chơi chán rồi, nên muôn kết thúc trò chơi." Hắn cúi xuống nhìn ta, phảng phất vẻ nhân từ nói: "Có lẽ vào một ngày nào đó ta sẽ quay lại."

Quay lại?

Nghĩ hay đấy ——!

Ta cắn chặt răng rút ra cây trâm vàng trên đầu hung hăng hướng về phía hắn đâm tới tấp, nước mắt theo máu mà tóe ra, cuối cùng ‘bịch’ một tiếng, một vật nặng ngã xuống.

Một tia sáng mờ nhạt phát sáng, ta quỳ trên đất, ta nhìn miệng hắn đóng đóng mở mở.

"...... Coi như ta nợ các ngươi."

Tia sáng huỳnh quang cuối cùng tiêu tán, ta loạng choạng đứng dậy rồi mở cửa.

Mặt trời mới mọc, ánh nắng tràn vào, ta cười hát vang:

"Hoàng thượng —— Băng hà —"

27.

Người đó nói không sai, hắn quả là chúa tể của thế gian này.

Nhưng hắn đã chết rồi, ngày tháng sau này sẽ vẫn cứ thế mà trôi qua..

Bởi vì hắn còn chưa kịp ban bố chiếu thư, kế thừa đại thống vẫn là Thái tử như cũ.

Ta đem Hồng Nhi ôm vào trong lòng, ấm áp nói: "Hồng Nhi học hành cho giỏi, về sau phụ tá Thái tử ca ca, hở?”

Tiểu hài tử gặt đầu mạnh mẽ.

Ta sờ lên trán tiểu hoàng tử của mình, nói Hồng Nhi thật ngoan.

Tính toán, năm mới sắp tới, người đó cũng đã mất được vài tháng rồi.

Ngày thứ hai sau khi biết tin người đó mất, Gia hoàng quý phi được cung nhân phát hiện là đã đập đầu vào cột tự sát.

"Nàng ta quả thật là một người si tình." Hoàng hậu xoa xoa bột trong tay, gương mặt dịu dàng, cứ nói cứ nói rồi thở dài một hơi: "Hoàng thượng làm sao đột nhiên lại không còn nữa chứ?

Ta khuấy lấy nhân thịt, không dám lên tiếng

Không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trong trí nhớ của mọi người, người đó là vì vất vả quá độ mà chết, mảy may không có hoài nghi đến ta.

Vốn dĩ sau khi làm xong ta đã sẵn sàng bị tống vào ngục, nhưng kết quả ta vẫn là hoàng quý phi của Hoàng thượng

"Sủi cảo ngươi làm xấu quá đi mất." Lan tần nghịch ngợm làm sủi cảo, ghét bỏ đến ghét bỏ đi: "Vẫn là Hoàng hậu nương nương gói đẹp mắt."

Ai, Lời này nói ra không trách nàng ta có khả năng đắc tội đến người khác, ai kêu nàng trời sinh ngu ngốc như vậy chứ.

"Ngươi vậy mà không mắng ta?" Lan tần che miệng kinh ngạc nói.

"..... Lo nấu sủi cảo của ngươi đi!"

Nghe xong lời này, Trương quý phi từ cửa sổ của phòng bếp nhỏ ló mặt ra bắt đầu ồn ào: "Đừng để nàng ta làm —— Nàng ta sẽ làm hỏng hết sủi cảo mất!"

"Mấy người cái ngươi a, đợi tới khi tân hoàng đăng cơ dọn tới cùng một chỗ, chẳng lẽ là muốn ngày ngày đều cãi nhau đấy chứ?" Hoàng hậu lắc đầu ngao ngán.

Ta cũng chẳng để tâm đến: "Vậy thì cứ cãi nhau thôi, xem ai có thể thắng ai?"

"Hì hì——"

Không biết là ai đã cười lên một tiếng trước, những người còn lại cũng đều vì thế mà cười theo.

Bầu không khí trong đình viện phút chốc trở nên ngập tràn sự tươi vui.

Như vậy cũng tốt, chân tướng sự việc chỉ cần một mình ta biết là được.

Ta rủ mắt xuống khóe miệng cong lên, bưng đĩa sủi cảo đã được gói xong lên, hướng về phòng bếp nhỏ mà đi.

Sau lưng vẫn là một trận cười đùa.

———— Toàn bản xong————

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play