23.

"Đứng lại! Người không phận sự không được vào đây!"

Ta nháy mắt với Tiểu Thúy, nàng ấy lập tức hiểu ý móc ngân lượng ra đưa cho hai lính thị vệ.

Nhận được ngân lượng tự nhiên là sẽ dễ nói chuyện hơn, một người trong số đó nói: "Mau chóng ra ngoài, không được ở lâu."

Ta gật đầu, sau đó với sự dìu đỡ của Tiểu Thúy mà vượt qua được ngưỡng cửa.

Lãnh cung không hổ là lãnh cung, khắp nơi đều mọc đầy cỏ dại.

Ta nhấc váy lên, cẩn thận bước đi, đến trước một cánh cửa bị khóa lại, bỏ tay xuống, phủi phủi bụi và cỏ dại dính trên váy.

"Thì ra là ngươi?" Bên cửa sổ đột nhiên có một người ló đầu ra ngoài, giọng điệu chế giễu: "Bổn cung còn nghĩ là ai, thì ra cũng chỉ là một nha đầu mà thôi."

"Ngươi nói cái gì cơ? Đây là Hoàng quý phi nương nương đấy!"Tiểu Thúy tức giận đến hai má phồng lên."

"Tiểu Thúy, lui xuống."

"...... Dạ vâng." Tiểu Thúy miễn cưỡng lui về phía sau, trong lòng vẫn có chút không phục.

Ta nhìn nữ nhân từng quát tháo cả hậu cung kia, không biết nên làm ra biểu cảm thế nào, không hổ là lúc trước có thể mê hoặc Hoàng thượng, cho dù ở lãnh cung nhiều năm như vậy, nàng ta vẫn lộng lẫy như cũ.

"Ngươi là Hoàng Quý phi của cung nào chứ, bổn cung mới là do Hoàng thượng thân phong! Đúng là là hổ xuống đồng bằng liền bị chó khinh a, đến một tiểu nha đầu cũng dám làm càn trước mặt bổn cung." Nữ nhân dựa vào cửa sổ, ánh mắt ác nghiệp.

"Ngươi vẫn là tính nết ghen tuông như vậy, cũng là bởi vì Hoàng thượng như vậy mới ——

Ngậm miệng!

Nàng ta cuồng loạn hết lên: "Chính là bởi vì có các ngươi, những người chỉ biết quyến rũ mê hoặc ngài ấy, Hoàng thượng mới không thích ta nữa! Tất cả đều là lỗi của các ngươi!

Tiếng thét chói tai, ta bịt kín lỗ tai lại, chỉ biết đợi nàng ta sau khi phát tiết xong,rồi mới dám buông tay xuống."

"...... Ta yêu ngài ấy như vậy, vì cái gì chứ, vì sao lại bị thế này? Bổn cung chẳng lẽ không nên đố kỵ sao? Nhìn thấy ngài ấy đến cung của các ngươi, bổn cung chẳng lẽ không được đố kỵ hay sao!

"Hoàng thượng rõ ràng là cũng yêu ta, sao ngài ấy có thể nhẫn tâm như vậy, hu hu hu hu ——"

Vừa nói, nàng ta vừa che mặt khóc lên, khóc một hồi lâu lại như thể bị điên dại nói: "Không, ta sai rồi, ta sai rồi......”

Có lẽ ngài ấy căn bản là chưa từng yêu ta, ngài ấy cũng không yêu một ai ha ha ha ha ha ha......"

"Ngươi cứ chờ xem —— "Đột nhiên, nàng ta nhìn chằm chằm vào ta, cười một cách xấu xa, ngươi cũng giống ta thôi, tất cả chúng ta đều như thế! ngài ấy không yêu một ai cả ha ha ha ha ha ha!."

Tiếng cười chói tai vang vọng trong lãnh cung, khiến người nghe cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

"Ngươi nói rất đúng, hắn quả thật là không yêu ngươi." Ta cắt ngang tiếng cười của nàng ta: "Ngươi có biết mấy năm nay Hoàng thượng đã sủng hạnh bao nhiêu người không? Ngươi có biết ngài ấy đã có bao nhiêu hài tử hay chưa?

"Ta sớm đã hết hy vọng đối với người ấy, còn ngươi vẫn đang tự lừa dối chính mình thôi.”

Nàng ta dừng lại, nhìn ta, biểu cảm cổ quái: "Ngươi, lời này là đang dạy dỗ bổn cung sao? "

"Không có, chỉ là ta cảm thấy ngươi rất đáng thương. Hơn nữa Hoàng thượng nhốt ngươi ở đây chính là muốn ngươi sửa đổi tính nết ghen tuông." Ta kiên nhẫn giải thích."

"Vậy sao, nhưng mà tính cách có thể thay đổi hay sao?" Nàng ta nói ra lời này, liền bắt đầu cười lớn tiếng

Xem ra là không có cách nào để bình thường nói chuyện được rồi.

Ta thở dài một hơi, mang theo Tiểu Thúy rời khỏi cung điện.

『...... Nhưng mà tính cách có thể thay đổi hay sao?』

Trong phút chốc như có nhát búa nặng nề bổ vào não ta.

"Nương nương! Nương nương ngươi bị sao vậy ——"

24.

Được Tiểu Thúy dìu lại về cung, cơn chóng mặt của ta cuối cùng cũng dịu lại một chút.

Nàng ấy gấp rút muốn đi tìm thái y, ta lại xua tay gọi nàng trở lại: "Tiểu Thúy, ngươi nói ta biết, tính tình của ta lúc trước thế nào?"

"Là, là có chút điềm đạm hơn, còn thích chăm sóc cây cối…Nương nương hỏi chuyện này làm gì?" Nàng ấy gương mặt ngây người hỏi.

Điềm đạm?

Ta nhớ rằng, Hoàng thượng dường như đã nói qua hai từ này.

『 Tính cách của ngươi là điềm đạm...... Rất thú vị.』

Tiểu Thúy luôn bên cạnh hầu hạ ta, nói như vậy thì cũng thôi đi, nhưng Hoàng thượng...... Nhưng Hoàng thượng sao lại có thể nói ra lời giống vậy?

Tất cả những việc ta làm từ khi gặp ngài ấy, những việc đã xảy ra trong quá khứ đều không liên quan đến việc điềm đạm này!

Từ nơi tối tăm sâu thẳm, như thể có thức gì sắp lộ mặt ra.

25.

Lịch đại vương triều, Thái tử đều là trước lập trưởng sau lập hiền, cho nên hài tử của Hoàng hậu vừa ra đời liền được lập làm Thái tử.

Nhưng mấy năm gần đây tâm tư Hoàng thượng đối với việc lập Thái tử càng ngày càng hiện rõ, Hoàng hậu suốt ngày trong cung lo sợ bất an.

"Thái tử không có khả năng trị quốc." Hoàng thượng không biết trúng phải gió gì, hôm nay chạy đến cung của ta dùng bữa: "Trẫm quyết định lập Hồng Nhi làm Thái tử, ngươi cảm thấy thế nào?"

Ta cảm thấy chẳng ra làm sao cả.

Thái tử chỉ mới bảy tám tuổi, vừa mới nhập học đường, hơn nữa chưa phạm qua sai lầm. Nếu như lập thành Thái tử, không biết ta cùng Hồng Nhi phải gánh vác bao nhiêu là dè bỉu.

Ta nghĩ về việc đó rồi nói: Thái tử tuổi còn nhỏ, bây giờ hạ định như vậy chỉ sợ......

『 Tính tình của ngươi là điềm đạm』

Đột nhiên, câu nói này vang lên trong đầu ta, giống như tiếng sét ngang tai.

Vốn dĩ những lời đã nghĩ muốn nói ra, lại phải ngốn trở vào, ta nuốt nuốt nước bọt, nghe thấy tiếng môi mình run run: "Hoàng thượng…Sao người lại biết được?"

Người làm sao lại biết được thái tử không có khả năng trị quốc cơ chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play