Hôm sau vừa tới Viện kiểm sát, tin đầu tiên mà Thịnh Ninh nghe được là một khu công nghiệp của Thịnh Vực bị bốc cháy đêm qua, đám cháy kéo dài không thể dập tắt đã khiến hơn hai mươi công nhân thiệt mạng, hơn mười người nữa vẫn đang được giải cứu, tình hình của những người nguy kịch trong số đó không mấy lạc quan.

Thịnh Ninh lập tức xin sếp cho nghỉ để chạy đến hiện trường vụ hỏa hoạn. Thậm chí anh còn chưa kịp thay đồng phục kiểm sát ra, vì anh nghe nói tối qua vị giám đốc trẻ của Thịnh Vực kia ở ngay gần nhà máy, khi gặp hỏa hoạn thì đã tự mình nhảy vào đám cháy dập lửa, có vẻ như đã bị bỏng.

Trên đường, Thịnh Ninh mở cửa sổ để gió lùa vào trong xe taxi, anh gọi cho Liêu Huy mấy cuộc điện thoại, phải mất hồi lâu thì cuộc gọi mới được kết nối. Gã xác nhận thương tích của mình không nặng, giờ vẫn đang ở bên khu công nghiệp, lúc này mới tạm nghỉ được một chút để ăn sáng.

Suốt dọc đường anh đều chìm trong suy nghĩ, vụ hỏa hoạn này xảy ra rất kỳ lạ.

Cuối cùng cũng đến hiện trường, nhìn một lượt thì thấy khắp nơi đều là đống đổ nát, một nửa khu nhà xưởng nơi xảy ra hỏa hoạn đã bị vụ nổ phá hủy, nửa còn lại cũng đã hoàn toàn cháy thành than, xiêu vẹo sắp sập xuống. Khu công nghiệp sản xuất thông minh này là một dự án được sở hữu toàn bộ bởi Thịnh Vực, nhưng các công ty đặt trụ sở trong đó được cho phép thực hiện tự chuyển đổi. Lực lượng cứu hỏa đã rút đi, cảnh sát đang tiến hành điều tra tại hiện trường, nhưng người tới không phải đội điều tra hình sự mà là đội điều tra tội phạm hỏa hoạn.

Thịnh Ninh nhìn thấy Liêu Huy đang ủ rũ ngồi cạnh dây phong tỏa được căng sẵn, gã thẫn thờ, ánh mắt ngẩn ngơ chẳng biết đang nhìn về nơi nào, dáng vẻ đáng thương làm người ta khó chịu. Đêm qua gã đã thật sự lao vào đám cháy như phát điên, cố gắng tự mình dập lửa, nhưng cuối cùng đã bị lực lượng cứu hỏa đưa ra ngoài. Mặt gã bị khói bám đen sì, quần áo cũng rách tơi tả như giẻ lau, nhiều chỗ trên cơ thể bị cháy bong da tróc thịt, xương trên cánh tay còn lộ ra ngoài. Thịnh Ninh nhìn mà thậm chí không còn nhận ra người bạn học cũ này.

“Sao lại bị thương thành thế này?” Thịnh Ninh đi qua, nắm lấy cổ tay gã mà không nói lời nào, “Tới bệnh viện trước đã.”

Liêu Huy lại nhất quyết không động đậy. Một lúc lâu sau, gã mới lên tiếng với vẻ mặt đờ đẫn: “Thịnh Ninh, cậu nói xem tôi đã làm sai chỗ nào?”

Thịnh Ninh không trả lời câu hỏi này, anh chỉ hỏi: “Có biết nguyên nhân vụ cháy không?”

“Tôi vừa nghe lính cứu hỏa nói phán đoán sơ bộ là do bình khí hóa lỏng vô tình phát nổ, còn tình hình cụ thể thì phải chờ kết quả điều tra tiếp theo.” Theo số liệu trên mạng, sức nổ của một bình gas hóa lỏng gia dụng nặng mười lăm ki-lô-gram tương đương với một trăm năm mươi ki-lô-gram thuốc nổ TNT, nhưng Liêu Huy cho rằng đây không phải sự thật. Gã liên tục lắc đầu, sự tàn nhẫn lóe lên trong đôi mắt trống rỗng, “Chắc chắn đây là do Hồng Triệu Long và Lý Nãi Quân trả thù.”

Đúng lúc này, có một người phụ nữ điên cuồng xông vào trong giây phong tỏa, bắt đầu lục lọi đống đổ nát bằng tay không. Chị ta không tìm được chồng của mình trong bệnh viện nên chỉ có thể tới đây thử vận may. Công an sợ chị ta sẽ phá hỏng hiện trường nên mấy người dùng vũ lực kéo chị ta cách xa hiện trường, đồng thời báo cho chị ta một khả năng không tốt lắm, có lẽ đêm qua chồng chị ta ở gần bình ga hóa lỏng phát nổ nhất nên đã bị nổ tung thành mảnh nhỏ trong khoảnh khắc đám cháy bùng lên.

“Không thể nào, không thể nào!” Người phụ nữ ngồi sụp xuống khóc òa lên. Chị ta vừa đá chân thật mạnh, không cho bất cứ ai đỡ, vừa khăng khăng rằng đêm qua chồng mình chỉ lâm thời trở lại nhà máy làm việc, thấy đám cháy thì lao vào cứu người, làm gì có chuyện ở gần bình ga nhất, lại còn bị nổ tan xác nữa!

Không lâu sau, các phóng viên cũng đánh hơi được mùi khói mà chạy tới. Trong đó có một người nhìn có vẻ tầm bốn mươi, cao lớn và điển trai. Khác với những phóng viên khác cố moi móc những thông tin có thể khiến người ta lác mắt từ những người dân quanh đó, người này lại giơ máy ảnh lên chụp liên tục, y như một nhân viên điều tra hiện trường chuyên nghiệp.

Liêu Huy nghe tiếng máy ảnh chụp mà khó chịu, thế là gã nổi khùng lên tại chỗ, xông tới vung nắm đấm về phía người kia. Người phóng viên nọ đang tập trung phân tích tình hình hỏa hoạn, bất thình lình bị một nguồn lực ập đến, còn chưa kịp đứng dậy đã thấy Liêu Huy điên cuồng chân đấm tay đá.

Gã vừa đá vừa chửi: “Đ*t mẹ mày ở đâu đến đây? Hồng Triệu Long hay Lý Nãi Quân phái mày đến dò la hả?”

Vẫn phải nhờ Thịnh Ninh kịp thời tách hai người ra, anh can Liêu Huy: “Cậu bình tĩnh chút đi.”

“Đều không phải.” Người phóng viên bò lên từ dưới đất, tiện tay phủi bụi bặm trên người. Phong thái của người này vẫn ung dung như trước, trên mặt cũng không có vẻ gì là tức giận. Khi lên tiếng, giọng điệu của người này rất rõ ràng dễ nghe, “Tôi chỉ là một người đến tìm kiếm sự thật thôi.”

Có lẽ là do Thịnh Ninh vừa can thiệp để dừng cuộc ẩu đả, cũng có thể là đồng phục kiểm sát mang lại thiện cảm cho người ta một cách tự nhiên, người phóng viên lấy một tấm danh thiếp trong túi áo ngực ra và đưa cho vị công tố viên trẻ tuổi này. Vốn là người này đến để làm một vài công việc chuẩn bị cho Quang Châu Expo hàng năm, không ngờ lại đụng phải trận hỏa hoạn kỳ lạ này, và vụ cháy này rất giống với một vụ hỏa hoạn trong trí nhớ của anh ta.

Thịnh Ninh cầm lên xem, danh thiếp nền trắng chữ đen, bố cục gọn gàng, thiết kế giản lược.

Chữ bên trên là: “Nhật Báo Kinh Tế”, biên tập viên – phóng viên, Hình Hồng.

Dù Liêu Huy ra sức cứu hỏa, thậm chí rất nhiều chỗ trên cơ thể bị bỏng độ hai, nhưng Hồng Chấn vẫn nổi cơn tam bành với gã. Gã ta trách móc Liêu Huy, rồng lớn còn phải sợ rắn độc, mắc gì mày phải chọc đến Hồng Triệu Long?

Liêu Huy thầm cảm thấy nực cười, trước khi xảy ra sự cố, rõ ràng anh còn nói sẽ dạy cho “Xuất Lâm Long” này một bài học, giờ gặp chuyện thì phủi sạch bách, đ*t mẹ đúng là thằng rùa rụt đầu!

Liêu Huy cao mét tám, Hồng Chấn thì chỉ cao chừng mét bảy mươi lăm, nhưng gã vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên trước mặt Hồng Chấn, trông có vẻ thấp bé và kém cỏi cực kỳ. Thực ra hồi đại học Liêu Huy từng được rất nhiều người tâng bốc là ngoại hình giống ngôi sao Hàn Quốc kia, còn Hồng Chấn mới là một tên đàn ông xấu xí, có lẽ vì buông thả quá mức nên mặt gã ta đầy nám, lỗ chân lông thì nở to, quầng thâm thì luôn túc trực dưới mắt.

Hồng Chấn đặt một bể thủy sinh rất lớn trong phòng làm việc, cao từ sàn lên trần phủ kín cả một bức tường. Bên trong toàn là cá piranha hung dữ và háu ăn. Lần nào Liêu Huy bước vào cổng nhà Hồng Chấn thì cũng bị mắng chửi, khi đứng trước bức tường toàn cá piranha này, gã đã không dưới một lần nghĩ nếu có thể ném thằng khốn này vào thì thật tốt biết bao.

Thấy Liêu Huy vẫn cúi gằm mặt không đáp, Hồng Chấn cho rằng gã đang kiểm điểm nhận sai nên mới dặn dò: “Mày qua bệnh viện nơi nạn nhân bị bỏng đang nằm điều trị để sắp xếp một chút, bảo bác sĩ lấp liếm báo cáo hay là cho tiền người nhà nạn nhân cũng được, giờ đã có hai mươi tám người chết rồi, tuyệt đối không thể có thêm bất kỳ trường hợp tử vong nào nữa.”

“Chết bao nhiêu thì đền bấy nhiêu, có phải không đền nổi đâu.” Liêu Huy thật sự mệt mỏi khi luôn phải bước trên lằn ranh phạm tội, gã khó khăn mấp máy môi, âm thanh phát ra từ cổ họng nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy, “Sau này chúng ta khắc phục không được à?”

“Đ*t mẹ chứ mày là thằng ngu hả?” Hồng Chấn lại nổi điên, bắt đầu chửi thằng em vợ, “Người chết vượt quá con số ba mươi người sẽ bị coi là tai nạn đặc biệt nghiêm trọng, sẽ phải trình báo với cảnh sát, đây cũng có phải lần đầu đâu, Thịnh Vực Hoa Uyển ở Thượng Hải từng có một vụ rồi, giờ số người chết ở Quang Châu đã sắp lên đến ba mươi, đây chính là tội vi phạm quy định phòng cháy chữa cháy, chắc chắn sẽ phải có người chịu trách nhiệm hình sự cho chuyện này. Sao nào? Ai sẽ ngồi tù? Mày à?”

Bốn năm về trước, một vụ hỏa hoạn tương tự cũng xảy ra ở khu dân cư tên là Thịnh Vực Hoa Uyển ở Thượng Hải. Vụ cháy đó đã thiêu chết sáu mươi sáu người, vốn bị coi là tai nạn đặc biệt nghiêm trọng, nhưng tội phạm phóng hỏa lại là một kẻ thứ ba, đã vậy còn rất xinh đẹp, đến mức ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả những kẻ nhiều chuyện. Mọi người ăn thịt khác, uống máu khác, hoàn toàn quên mất Thịnh Vực đằng sau. Vật liệu cách nhiệt của Thịnh Vực vốn không đạt tiêu chuẩn, dù có vì phóng hỏa thì vụ cháy đó cũng không đến mức mãi mà không dập được, gây ra hậu quả hết sức bi thảm như vậy.

“Dựa vào đâu mà tôi phải đi tù?” Hồng Chấn nói vậy chính là muốn để gã làm người chịu tội thay, hiếm khi Liêu Huy cũng tỏ ra kiên cường, bắt đầu làm căng ngược lại vì chính bản thân mình, “Những dự án trước giờ của Thịnh Vực chưa từng gặp sự cố kiểu này, kể từ khi anh đến, anh cứ khăng khăng đòi đổi nhà cung cấp, chính anh tự biết bản thân vơ vét được bao nhiêu lợi nhuận từ việc đó!”

Hồng Chấn tát cho gã một phát. Cái tát này khiến Liêu Huy chết trân tại chỗ.

“Nhưng mày là người ký tên,” Hồng Chấn cười lạnh, “mày nói xem nếu chuyện vỡ lở ra thì mày phải gánh hay tao phải gánh?”

Liêu Huy ôm mặt, hốc mắt đỏ ngầu trợn to. Sau đó ánh nhìn của gã lại lặng lẽ chuyển sang bức tường cá piranha phía sau lưng Hồng Chấn, gã muốn đồng quy vu tận với tên này.

“Được rồi được rồi, tao cũng có nói nhất quyết mày phải ngồi tù đâu, vẫn chưa đến mức đó, chuyện này vẫn giải quyết được.” Hồng Chấn nắm rõ nhất tác dụng của việc vừa đấm vừa xoa, ngay trước khi Liêu Huy bùng nổ, giọng điệu gã ta lại lập tức trở nên mềm mỏng, gã vờ vịt thở dài, “Tao nói cho mày biết vậy, lần này chú của tao cũng rất không vui vì việc này, đã bảo tao ly hôn và cắt đứt quan hệ với nhà bên mày rồi, nhưng dù gì cũng là vợ chồng có ơn có nghĩa, dù gì tao cũng có tình cảm với chị mày.”

Liêu Huy không đáp. Gã đang thầm tính toán trong đầu những tổn thất kinh doanh của mình khi mối quan hệ với nhà họ Hồng mất đi.

“Tao đoán là bên bệnh viện và người nhà bị hại sẽ được giải quyết dễ dàng thôi, nhưng có một người thì chưa chắc.” Hồng Chấn ném một tờ báo cũ ra rồi nói với Liêu Huy, “Mày đọc kỹ xem, gã này đã viết những gì?”

Liêu Huy cúi đầu, thứ đầu tiên gã nhìn thấy chính là tên của người phóng viên đưa tin của bài báo, Hình Hồng. Gã cảm thấy tên này rất quen, sau đó cũng nhanh chóng nhớ lại, chẳng phải người giơ máy ảnh chụp lia lịa ở hiện trường vụ cháy khu công nghiệp hôm đó chính là Hình Hồng của “Nhật Báo Kinh Tế” này sao?

“Nào, để tao đọc một đoạn cho mày nghe.” Hồng Chấn cầm tờ báo lên, chọn một đoạn rồi đọc thành tiếng, “Theo như dữ liệu thử nghiệm có thẩm quyền, khi sử dụng vật liệu dễ cháy để trang trí nội ngoại thất của các tòa nhà, vụ nổ có thể xảy ra trong vòng ba giây; khi sử dụng vật liệu chống cháy, số liệu này sẽ được lùi thành tám giây. Có thể dễ dàng nhận thấy, vật liệu xây dựng kém chất lượng và dễ cháy đóng vai trò then chốt trong việc phát sinh và khuếch đại quy mô các vụ nổ. Do đặc tính dễ hấp thụ nhiệt và tích nhiệt, khi các vật liệu có cùng chất lượng cháy, vật liệu dễ cháy sẽ tỏa nhiệt nhiều hơn, hậu quả gây ra cũng nghiêm trọng hơn. Đây cũng là nguyên nhân then chốt khiến nạn nhân khó thoát thân kịp thời trong một số vụ cháy…”

Báo cáo này được công bố sau vụ cháy Thịnh Vực Hoa Uyển ở Thượng Hải, chẳng qua nhà họ Liêu có máu mặt ở Thượng Hải nên cũng đã chuẩn bị xong xuôi hết, vậy nên cuối cùng bài báo này đã không gây được sóng gió gì lớn.

“Tôi đã gặp phóng viên này ở hiện trường vụ cháy, anh ta lại đuổi đến tận Quang Châu rồi.” Cuối cùng sự chú ý của Liêu Huy cũng chuyển từ đàn cá piranha sang bài báo kia, gã nhíu mày nói, “Xem ra Hình Hồng này đang nhắm vào chúng ta.”

“Hình Hồng này cũng khá nổi tiếng đấy, được gọi là phóng viên máu lạnh à? Đ*t mẹ nó!” Cuối cùng Hồng Chấn đưa ra một mệnh lệnh tối cao cho em vợ mình: Để mắt đến thằng phóng viên máu lạnh đó, nếu nó thức thời thì thôi, còn nếu nó tiếp tục viết bừa những gì không nên viết, thì chắc chắn một trong hai chúng mày sẽ có một thằng phải chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play