Vương Diệu Nương long lanh nước mắt: “Tuy là Thi gia có chút tiền bạc, nhưng cũng chỉ là nhà ở mức trung lưu, không được coi là thượng đẳng, còn tưởng mình có mặt mũi lớn, học theo những gia đình giàu có làm bộ làm tịch, này cũng không cho, kia cũng không cho, mặc y phục hơi tươi sáng thì đã bị lão chủ sùng đạo mắng cho cây mọc đầy hòe, ngày thường cũng không được ăn miếng thịt uống miếng rượu, điều này thực sự khiến ta cảm thấy khó khăn. Ngày tháng như vậy còn hy vọng gì nữa chứ, không bằng chết còn hơn.”
“Còn Quế Lang thì đối xử với ta rất tốt, lại là người có tình có nghĩa, hắn ở Kim Lăng có biểu huynh, đang muốn rời đi, ta nghĩ tới nghĩ lui, chi bằng đi theo hắn, vậy thì cũng sẽ có chút không gian để thở.”
“Tiểu Tửu, mấy năm nay ta đối xử với con như thế nào, trong lòng con cũng biết rõ, con nói giúp ta một chút đi.”
Nàng lẳng lặng nghe: “Nương muốn ta giúp cái gì?”
Vương Diệu Nương nói khẽ vào tai Tiểu Tửu vài câu.
“Mấy năm nay ta tích cóp được chút tiền phòng thân, đã lén đổi thành tiền giấy, lúc nào ta cũng mang theo, dư lại những món đồ trang sức, quá gây chú ý thì con nghĩ biện pháp giúp ta giữ lại, nếu sau này hữu dụng thì ta sẽ quay lại lấy.”
“Hỉ Ca thì sao? Nương đi rồi, Hỉ Ca phải làm sao bây giờ, hắn còn nhỏ, nếu nương cũng mặc kệ thì hắn phải làm sao?”
“Con chăm sóc hắn thay ta.” Vương Diệu nương nói: “Coi như là con báo đáp ta.”
Người trong nhà ba chân bốn cẳng đi vớt Điềm Nhưỡng từ dưới sông lạnh băng lên, người Thi gia hoảng sợ chưa bình tĩnh lại, vừa muốn đi tìm người, vừa muốn đi cứu người, Điềm Nhưỡng phun ra mấy ngụm nước lạnh, từ từ tỉnh lại, giãy giụa duỗi tay gào khóc ôm Hỉ Ca, người một nhà nào còn tâm trạng ngắm đèn, các nữ quyến ôm con, vội vàng trở về Thi gia.
Phụ nữ và trẻ em bị kẻ cắp bắt đi, loại chuyện này thường xảy ra ở Giang Đô, cuối cùng thì tám đến chín phần là phụ nhân sẽ lưu lạc, lúc tìm được về thì cũng đã chết, người Thi gia nghĩ tới nghĩ lui không báo quan, mà sai người lén đi tìm kiếm hỏi thăm, tìm ba bốn ngày, không có tin tức, cũng chỉ là một di nương chướng mắt không quan trọng cho nên bọn họ thu tay từ bỏ.
Điềm Nhưỡng rơi xuống nước bị cảm lạnh, cộng thêm bị đau đầu từ trước cho nên bị bệnh nặng, nằm ở trên giường khoảng một tháng.
Phu thê Trương gia nghe nói di nương Thi gia bị cướp đi, tức phụ nhi tương lai rơi xuống nước sinh bệnh thì thường sai người đưa canh đến, Trương Viên còn lén tới thăm nàng, an ủi nàng: “Điềm Tỷ Nhi yên tâm, di nương nhất định có thể trở về.”
Nàng ốm yếu sợ lạnh, đầu mùa xuân còn ăn mặc nguyên chiếc áo lông tay ngắn, có lông thỏ trắng bao quanh cổ tay và cổ áo, nhìn hết sức mảnh mai, nghiêng nghiêng dựa vào cửa tròn nói chuyện cùng hắn, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi hỏi hắn:” Viên ca ca có chê ta không?”
“Làm sao có thể.” Hắn nhẹ nhàng nói: “Ta vẫn luôn thương muội muội, hận không thể tự mình bị bệnh thay muội muội.”
Lại hơn một tháng sau, tháng ba mùa xuân ấm áp, chim én dưới hiên mổ bùn xây tổ, đại ca ca của Thi gia Thi Chi Vấn từ Lưỡng Quảng về nhà.
Ở trong sảnh có một thiếu niên lang quân cực thanh tuấn văn nhã, tiểu lang quân chưa trưởng thành, mới mười chín tuổi, dáng người cao như liễu xuân, nhìn rất có chí khí.
Hắn đặt chén trà trong tay xuống, cười ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt phượng hẹp dài thường lạnh lùng đã không còn chút lạnh nào, ánh mắt còn ấm áp hơn cả trời xuân.