Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Điềm Nhưỡng bất chấp, thấy sợi chỉ vàng trên chiếc váy khổng tước của Vương di nương chợt lóe thì nàng đẩy người ở bên cạnh ra, nghiêng ngả lảo đảo nhào lên gọi một tiếng: “Di nương…”
Nàng nhìn chằm chằm vào chiếc váy của Vương di nương, chân nghiêng nghiêng rồi ngã vào trong nước, mấy người hoàn hồn định đi cứu Vương di nương vừa đi được vài bước thì đã nghe thấy tiếng ở trong nước: “Cứu cứu ta...”
Mấy nô tì đi theo bị ngã xuống đất, thấy di nương bị bắt, lại thấy nhị tiểu thư rơi xuống nước thì đều bị dọa đến mức chân nhuyễn giọng run: “Di nương! Di nương! Nhị tiểu thư...”
Tên tặc cao như tháp ôm lấy Vương di nương, nhảy lên một con thuyền đánh cá cũ nát gần đó, lắc lư hai lần rồi chạy đi, chỉ trong chốc lát sau đã thấy biến mất.
Một đám người lớn nhỏ của Thi gia thấy tiếng ồn ào ầm ĩ ở bên bờ, vốn là lúc đầu không quan tâm cho lắm, bất tri bất giác mới biết được là người trong nhà xảy ra chuyện, thấy mọi người xung quanh liên tục kêu lên, bóng dáng người ở trên sông càng lúc càng nhỏ, bóng dáng của Vương di nương cũng đã sớm biến mất không còn gì.
“Mau cứu người, mau cứu người…”
Điềm Nhưỡng mặc y phục dày, sau khi bị dính nước thì rất nặng, nàng chìm nổi ở trong dòng nước lạnh như băng, nhìn thấy chiếc thuyền đánh cá cũ nát kia đã đi xa lại thấy có vô số ánh đèn chiếu xuống mặt nước, trăm ngàn gương mặt kỳ lạ ở xung quanh, bất thình lình miệng mũi dòng nước tanh hôi ở dưới sông tràn vào, vừa nóng vừa lạnh, vừa đau vừa sặc, sau đó nàng lập tức mất ý thức.
Tết Thượng Nguyên vào năm nay, thiếp thất nhị phòng của cố gia chủ Thi gia Thi Tồn Thiện, mẫu thân nàng Vương Diệu Nương, bị kẻ cướp bắt đi, từ đây đã mất tung tích.
Trong đầu là tình huống sáng này, mẫu tử hai người ngồi ở một chỗ tâm tình, Vương Diệu Nương không gọi nàng là Điềm Tỷ Nhi, mà lại gọi bằng cái tên từ rất nhiều năm trước, tên của nàng ở Ngô Giang, Tiểu Tửu.
Cái tên Điềm Nhưỡng này được đổi từ Tiểu Tửu, trên mặt nàng có hai bên má lúm đồng tiền rất sâu, tươi cười ngọt ngào, rất được người khác thích.
“Tiểu Tửu, cha ngươi đã chết ba năm, ta giữ đạo hiếu ba năm cho hắn, ta cũng được coi như làm tròn tình nghĩa phu thê.”
“Con biết nói ngọt lại còn linh động, mọi người trong nhà đều thương con, hơn nữa bây giờ còn có một mối hôn sự rất tốt, chờ sau khi bàn bạc xong một năm thì sẽ phải gả đi, Trương gia kia có tiền bạc chất đầy phòng, cha mẹ chồng đều là người lương thiện, Viên Ca lại thương ngươi, sang năm thi cử nếu trúng tú tài thì con sẽ trở thành nương tử của tú tài, sau này sẽ chỉ hưởng không hết phúc.”
“Hỉ Ca Nhi là cốt nhục của Thi gia, lại là tiểu tử, Thi gia cũng không bạc đãi hắn.”
“Chỉ có ta, lưu lại nhà này, cả ngày đi theo lão chủ sùng đạo ăn chay niệm phật, giống như một xác sống, cuộc sống còn không bằng lúc ở Ngô Giang, nửa đời sau cũng sẽ chết ở nhà này, ngày hôm trước ta có mua phấn thơm của người bán hàng rong, vừa nói nói mấy câu thì đã bị kia lão chủ sùng đạo chỉ vào mặt chửi ầm lên, con cũng nghe thấy, trong nhà ngoài ngõ tất cả mọi người đều chê cười ta, nàng không quan tâm đến mặt mũi của ta thì cũng phải giữ mặt cho Hỉ Ca Nhi.“