Hồi 3
Đêm qua Lâm Giang mưa suốt nhưng hôm sau trời lại nắng đẹp không mây.
"Hôm qua mưa lớn đột ngột quá," Cửa hàng trưởng đứng sau quầy tán dóc với Úc Thu. "Lâm Giang tháng Tư không mưa nhiều thế đâu, thời tiết hôm qua đúng là ẩm ương thật."
Úc Thu đang nấu trân châu và cũng hệt như lần trước, người ngợm toả ra mùi thơm ngọt ngào.
"Thơm quá cơ." Cửa hàng trưởng hít hà. "Tiểu Thu nè, hôm qua đóng quán trễ mà chúng tôi cũng quên béng cậu đi xe buýt về nhà. Chắc lỡ chuyến cuối rồi phải không?"
"Vâng. Nhưng không sao đâu ạ," Úc Thu cười. "Anh trai đến đón tôi.".
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
"À," Cửa hàng trưởng cũng cười. "Tốt rồi. Chứ nếu cậu bắt taxi thì để tôi hoàn lại phí đó ch... Ơ?"
Sự chú ý của cửa hàng trưởng và Úc Thu bị thu hút bởi một giọng nam khe khé trong quán.
"Đã bảo, tao muốn rượu và thuốc lá cơ mà!" Sáng ra trong quán ít người, vị chi có vài nhân viên và dăm ba bàn nhỏ có khách nhưng trong đó, ở nơi khuất nhất, một gã đàn ông lực lưỡng mặt mũi đỏ ké nồng nặc mùi rượu, đang gào thét đòi này đòi nọ.
"Thưa anh, cửa hàng chúng tôi không có những thứ này." Bên cạnh gã, nhân viên cửa hàng Tiểu Lâm đang khẽ giọng khuyên. Cô thuộc tuýp nhu mì đáng yêu; hơn nữa, dáng vóc nhỏ nhắn ấy còn làm nổi bật cái vóc cường tráng của gã. Và dù đối mặt với tên nghiện rượu say khướt, cô vẫn ăn nói nhỏ nhẹ lịch sự.
Nhưng giọng điệu như thế hẳn nhiên không ngăn được gã đàn ông vô lý đang đặt điều kiện, "Không có? Không có thì mở cửa hàng làm mẹ gì!"
Cửa hàng trưởng làu bàu: "Thằng điên này từ đâu ra vậy, suốt ngày cắm rễ trong quán bar mà cũng không chết được hả?"
Úc Thu cau mày và chợt, một tia sáng thoáng loé lên! Anh cầm thìa tay trái, tay phải thì chống lên quầy bật người ra ngoài.
Đang giải thích thì, Tiểu Lâm trông thấy gã nọ đột nhiên mất kiên nhẫn đứng phắt dậy, có vẻ như muốn ra tay tại chỗ. Gần quán trà sữa chỉ có trường học, đối tượng phục vụ chính cũng là học sinh sinh viên, Tiểu Lâm nghiễm nhiên chưa gặp ai thô kệch như vầy, cũng chưa từng gặp phải việc "thượng cẳng chân hạ cẳng tay". Cô sững sờ chết đứng, nhắm tịt mắt.
Song, một giây trước khi cú đấm như trời giáng hạ xuống, có đôi bàn tay trắng màu nhợt nhạt đã khoá chặt cổ tay gã đàn ông.
"!?" Cùng với tiếng rên như dốc hết ruột gan phèo phổi, cánh tay gã bị kéo quặp ra sau lưng. Cơn đau điếng lan từ lưng đến thẳng óc và chỉ trong cái nháy mắt, gã đã nằm rạp bên góc tường.
Tiểu Lâm tròn mắt nhìn Úc Thu hốt nhiên xuất hiện, rồi tròn mắt nhìn Úc Thu thoắt cái đứng cạnh mình sau khi vật ngã gã đô con. Mà cửa hàng trưởng đứng sau quầy đương ngỡ ngàng, hoàn toàn không nhìn ra vừa rồi Úc Thu đã dùng lực như thế nào và bằng cách nào nhanh chóng chạy đến chỗ Tiểu Lâm.
Một chuỗi các hành động liên tiếp mượt như nhung.
Các vị khách ngồi bàn khác cũng kinh ngạc chẳng kém. Úc Thu thoạt trông thư sinh, lúc nào cũng gắn liền với sơ mi trắng, tính cách thì hoà đồng dễ mến, nhìn anh cứ như người làm bán thời gian trong ngắn hạn, hoặc như chàng sinh viên đại học chưa trải sự đời. Ai ngờ đâu mạnh tới vậy, mạnh đến nỗi có thể dễ dàng vật ngã gã đô con say rượu cao mét tám. Xin nhấn mạnh rằng đó là một gã đàn ông đô con say khướt, và cao hơn anh tận vài xen-ti.
Úc Thu vẫn luôn vậy – điềm tĩnh và dịu dàng, ngay cả tiếng nói của anh cũng trong trẻo như chính con người anh. Ấy thế, điều thốt ra lại là: "Nếu vẫn muốn ở lì tại đây, vậy tôi cũng không ngại cực, đưa anh ra ngoài trong tư thế này." Vừa nói, anh vừa đè tay xuống.
Gã nọ lại hét, e rằng trí tưởng tượng dù phong phú cách mấy cũng chẳng ngờ chàng thanh niên gầy gò trước mặt, thoạt trông chỉ mới đôi mươi, lại mạnh tay ngang tàng cỡ này: "Tao đi! Tao đi được chưa! *** bố mày, buông ra coi!"
...
Gã chửi trời chửi đất bỏ đi, Tiểu Lâm thì còn dư âm chuyện vừa rồi nên đã chạy tọt vào phòng nghỉ.
"Mẹ ơi, làm tôi sợ chết khiếp." Cửa hàng trưởng quệt mồ hôi trên trán. "Sợ nhất cái bọn say rượu này, điên lên là cầm ghế phang người ta luôn đó."
"Không đâu," Úc Thu thả lỏng cổ tay, vì gầy nên xương tay nhô ra rõ ràng. Anh đổi cái thìa mới tiếp tục khuấy trân châu, "Nếu to gan như anh nói, hoàn toàn mất lý trí, vậy gã đã tới quầy làm ầm ĩ rồi." Trái lại, ngay từ khi bước vào quán, gã say rượu đã cố tình chọn góc khuất nhất, vì đứng ở quầy hiện có Úc Thu và cửa hàng trưởng – hai người đàn ông trẻ tuổi, mà góc khuất nhất kia cũng cách xa hai bàn có khách bên đây.
Gã ngồi vào đó và giữ im lặng, đến tận khi Tiểu Lâm tới gần mới bắt đầu gây khó dễ.
"Cũng đúng," Cửa hàng trưởng thở phào. "Vừa nãy cảm ơn cậu nhiều nhé."
"Không có gì đâu ạ." Úc Thu cười mỉm, trở lại với dáng vẻ dịu dàng thường ngày – hoàn toàn khác với trạng thái khi đối mặt với gã say vừa rồi.
Chợt, bên ngoài quán trà sữa, dọc ven đường, xuất hiện vài xe cảnh sát hú còi báo động, lao dần về phía cổng Nam của trường Lâm Giang số một.
"Cảnh sát?" Nghe thấy tiếng còi hụ, cửa hàng trưởng lấy làm ngạc nhiên. "Sao lại có cảnh sát? Hướng đó là đi tới trường số một mà? Chả nhẽ phía trường xảy ra chuyện gì?"
Hắn lầm bầm một mình và không phát hiện rằng Úc Thu đang khuấy trân châu thì đột nhiên sững lại, tay khẽ run.
Ngõ sau, cổng Nam trung học phổ thông Lâm Giang số một.
Đây là một con hẻm dốc, bên thì tường cao chót vót, ngăn cách bởi toà hậu cần trực thuộc Lâm Giang số một; bên còn lại là dãy cửa hàng lộn xộn – tỉ dụ như quán thịt nướng, cơm chiên rau xào đủ loại, nhưng rõ ràng đã lâu chưa mở bán, cửa chớp đóng kín, trên đó dán thông tin cho thuê, vết dầu và vết bụi tích tụ nhiều năm ngoài bảng hiệu cũng chứng tỏ điều này.
Toàn bộ con hẻm có hình chữ L, điểm đầu là một phố bỏ hoang và hầu như không ai qua lại.
Bên pháp chứng đang tiến hành khảo sát, chụp ảnh và tra xét xung quanh. Dây phân cách kéo từ đầu đến cuối và có lẽ còn sớm, vụ án chưa lan rộng, người dân cũng chưa vây xem.
Vụ án xảy ra quanh trường học, còn là một trong ba ngôi trường hàng đầu thành phố Lâm Giang, trước khi thu hút sự chú ý của dư luận thì đây chính là thời điểm tốt nhất để điều tra hiện trường.
"Chào buổi sáng, sếp."
"Đội phó!"
Lục Trì Phong đóng sầm cửa, mãi vẫn không giãn mày chau. Hắn gật đầu, cầm bao giày và găng tay Hà Miểu đưa cho trước khi cúi người chui qua dây phân cách.
"Nạn nhân tên Triệu Thiển, nữ, mười bảy tuổi, đang là học sinh lớp 11-3 trường phổ thông Lâm Giang số một." Hà Miểu vừa đi theo Lục Trì Phong, vừa báo cáo. "Chỉ có một vết thương trí mạng ngay tim, tạm thời xác định nguyên nhân sơ bộ là chết do mất quá nhiều máu. Cụ thể hơn thì phải chờ pháp y khám nghiệm sau khi nhận được sự đồng ý của cha mẹ nạn nhân."
Nhìn lướt qua một lượt, Lục Trì Phong gần như khẳng định: "Nơi này không có camera, bình thường cũng không có người."
"Ừ." Hà Miểu nghĩ bụng, đúng là cựu học sinh Lâm Giang số một có khác. Lục Trì Phong xuất thân từ đây, không cần hỏi, hắn cũng nắm rõ tình hình hơn họ.
"Hệ thống camera gần nhất trong bán kính vài cây số trở lại là ngay cổng, nhưng không phát hiện được gì."
Lục Trì Phong và Hà Miểu dừng bước trước hiện trường vụ án, hai thành viên còn lại của đội – Từ Trạch và Lý Tân, cũng đang ở đó.
Nhân viên pháp chứng đi một vòng khảo sát và chụp ảnh, Lục Trì Phong đeo găng tay vén nhẹ tấm vải trắng lên.
Trùng khớp với những gì Lục Trì Phong đã thấy vài ngày trước – vẻ ngoài thanh tú, cô bé mở to đôi mắt tròn xoe như đang nhìn hắn; điểm khác biệt duy nhất là đồng phục trung học trên người nhỏ đã hoàn toàn nát bươm. Máu, nước mưa và bùn đất trộn lẫn vào nhau, khiến cho bộ đồng phục vốn màu xanh trắng nay rách rưới bẩn thỉu, huy hiệu của Lâm Giang số một cũng không còn nguyên vẹn.
Mới mười bảy tuổi.
Lục Trì Phong: "Còn phát hiện gì nữa không?"
Từ Trạch nói: "Có thể tạm xác định thời điểm tử vong là từ tám đến mười một giờ đêm qua; không phát hiện bất kỳ dấu vết nào trên con dốc cho đến nay. Ngoài ra, dựa vào lượng máu và sự phân bố, đây hẳn là hiện trường đầu tiên. Bảy giờ sáng hôm nay, đội chúng ta nhận được trình báo từ bảo vệ của trường số một, đến hiện trường thì thấy..." Từ Trạch dừng lại. "Không có dấu chân, dấu vân tay, hung khí hay bất kỳ manh mối nào khác."
Lục Trì Phong nhìn quanh, vì địa hình dốc nên vết máu uốn khúc hướng xuống dưới nhưng màu sắc đã nhạt.
Trận mưa lớn đêm qua.
"Còn một điều nữa," Hà Miểu mở iPad lên. "Khi đến nơi, chúng tôi phát hiện quần đồng phục của nạn nhân đã cởi đến chân, nửa thân dưới không mặc gì, trên đùi có vết ngắt. Nhưng ngoại trừ nó thì không còn gì khác. Nếu xét đến động cơ mưu sát, có thể là cưỡng hiếp không thành nên cố ý gây thương tích."
"Không có dấu vân tay à?"
"Không," Hà Miểu lắc đầu. "Hung thủ rất thận trọng, không để lại dấu vân tay. E rằng gã đeo găng, có chuẩn bị cả rồi."
Tống Ký Nhiên chạy vội tới, tóc tai vểnh lên, hẳn mới vừa thức dậy. Cậu lật đật đeo găng vào, giọng run run: "S-sao rồi ạ? Có trích xuất camera được không?"
Hà Miểu thốt ra một câu từ tận đáy lòng: "... Sợ thì nói, không cần giữ hình tượng đâu. Thật đấy."
Tống Ký Nhiên: "E-e-e-e-em không sợ..."
Lục Trì Phong ngước mắt, Tống Ký Nhiên thoắt cái hết run.
Là cựu học sinh Lâm Giang số một, Lục Trì Phong nắm hết thảy mọi chuyện trong lòng bàn tay: "Không có camera đâu," Hắn đứng dậy và giải thích. "Nơi này từng được gọi là 'Phố Truỵ Lạc'. Thoạt đầu nó thuộc Lâm Giang số một, nhưng sau đó mâu thuẫn với chủ đầu tư, e rằng hiện tại là khu vực không người quản lý."
Lục Trì Phong nhìn quanh, đã nhiều năm trôi qua, con phố này dường như vẫn không thay đổi, hết thảy giống hệt trong trí nhớ của hắn. Mỗi khi đến gần trường cấp ba hay thăm lại nơi cũ, hình bóng của người nọ luôn hiện lên trong đầu, khiến hắn không tài nào dứt ra được.
Lục Trì Phong cau mày, hít sâu một hơi cố rũ bỏ hình ảnh cũ kỹ ấy.
Giờ không phải lúc nghĩ đến người nọ.
"Hiện trường còn manh mối gì nữa không?"
Hà Miểu: "Hết rồi. Cơn mưa hôm qua gần như cuốn trôi toàn bộ mọi thứ."
Dây phân cách từ chân dốc kéo lên, có thể nói rằng đã phong toả toàn con phố. Thời gian dần trôi, thành thị bắt đầu thức dậy và mọi người không ngừng tràn về đây, tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra; một số người thậm chí mở điện thoại bật camera quay những đoạn video ngắn.
Nhìn người dân tụ tập ngày càng nhiều bên dưới chân dốc, Lục Trì Phong trầm giọng: "Về Cục trước đã."
"Tống Ký Nhiên, liên lạc với người thân nạn nhân và yêu cầu họ ký vào đơn đồng ý khám nghiệm tử thi. Từ Trạch, đi ghi lại khẩu cung của người trình báo. Hôm qua là thứ Sáu, học sinh vẫn đi học bình thường. Lý Tân, yêu cầu nhà trường tìm hiểu thời gian nạn nhân ra ngoài và dựa vào đó đi trích xuất camera, nhân tiện, hỏi giáo viên chủ nhiệm xem một ngày sinh hoạt ở trường của nạn nhân bắt đầu và kết thúc như thế nào, thân thiết với ai, thành tích học tập ra sao, vân vân."
"Tập trung điều tra những người xung quanh nạn nhân. Sau đó cả đội lập tức về Cục hệ thống lại toàn bộ thông tin!"
Lâm Giang – một trong những thành phố trực thuộc trung ương, trật tự trị an vẫn luôn tốt, tuy nhiên sự việc như thế lại xảy ra trong chính khu vực thuộc quyền quản lý của thành phố, thậm chí còn gần trường học, gây ra ảnh hưởng to lớn. Lục Trì Phong trên đường tới đây đã liên tục trả lời nhiều cuộc điện thoại, cấp trên chỉ thị phải khép lại vụ án càng nhanh càng tốt, mau chóng tìm ra kẻ sát nhân để xoa dịu dư luận.
"Yes, sir!"
"Vâng!"
"V-vâng... Mà làm sao liên lạc với người nhà nạn nhân đây?"
Lục Trì Phong nhìn Hà Miểu: "Liên lạc với đội cảnh sát giao thông và bảo vệ cổng, thử điều tra xem đêm qua nơi này có phương tiện nào đi ngang qua không." Dù hy vọng rất mong manh.
Lục Trì Phong biết hôm qua trời mưa rất to, trong tình huống như vậy, trên đường hẳn nhiên không nhiều xe cộ, và quan trọng nhất là hầu như chẳng ai lái xe đến con hẻm này.
Vì đây là ngõ cụt hình chữ L.
Những người có khả năng lái xe tới đây thường là phụ huynh đưa đón con em, họ rất quen thuộc với mỗi cung đường ngõ hẻm gần Lâm Giang số một. Phải là ai thì mới cố tình lái xe vào ngõ cụt?
"Yes, sir!"
"Khoan đã," Lục Trì Phong bất chợt hỏi một câu không liên quan. "Tìm được điện thoại của nạn nhân chưa?"
"Đội phó, vẫn chưa tìm thấy điện thoại của nạn nhân Triệu Thiển."
Trong văn phòng đội điều tra hình sự, Hà Miểu cúp máy điện thoại về đồn công an khu vực, nói với Lục Trì Phong.
Lục Trì Phong đang xem thông tin về Triệu Thiển do nhà trường gửi đến, "Vẫn chưa tìm được?"
"Ừm," Hà Miểu nói. "Không phải nhân sự ở đồn công an thành phố chúng ta làm việc tắc trách, vấn đề ở đây là... nạn nhân rút đơn trình báo."
"Rút đơn?" Lục Trì Phong thả con chuột máy tính xuống.
Trên màn hình hiển thị những thông tin liên quan về Triệu Thiển được nhà trường cung cấp.
Cô bé ấy nở nụ cười nhẹ trước ống kính.
Thông tin chủ yếu nói về cuộc sống học đường của nạn nhân sau khi vào cấp ba, cụ thể là vấn đề điểm số. Lục Trì Phong phát hiện thành tích của Triệu Thiển luôn ổn định ở vị trí đếm ngược, ngoại lệ duy nhất là kỳ kiểm tra chất lượng đầu năm, lọt vào top 10 của lớp.
"Ừ. Hơn nữa, tối hôm trước khi rút đơn, nạn nhân nói đã mua điện thoại mới nên không muốn lãng phí thời gian."
Lục Trì Phong: "Lạ."
"Đúng, lạ." Hà Miểu cũng có cảm giác tương tự. "Đã cất công trình báo, sao còn phải đi rút hồ sơ? Cho dù mua điện thoại mới cũng chẳng cần làm thế, đâu ai chắc rằng sẽ tìm được trăm phần trăm?"
Lục Trì Phong nhớ lại cảnh hôm đó, "Qua cách Triệu Thiển đến báo án, tôi cũng không cảm nhận được cô bé sẽ có ngày đột ngột làm vậy."
Hà Miểu cũng nhớ lại chuyện xảy ra khi đó. Cô từng nói với Lục Trì Phong rằng đừng cả nghĩ, ai ngờ vài ngày sau lại con mẹ nó xảy ra chuyện thật. "Đội phó, tôi sai rồi, sai thật rồi. Lần sau tôi sẽ không nghi ngờ giác quan thứ sáu của anh đâu." Nếu biết sẽ có ngày hôm nay...
Ba thành viên khác trong đội lần lượt trở lại.
Lục Trì Phong bèn ra hiệu sẽ bắt đầu phân tích vụ án sau khi cuộc gọi này kết thúc.
Càng nghe, Lục Trì Phong càng sầm nét mặt.
"Được. Tôi hiểu rồi."
"Có chuyện gì vậy sếp?" Lý Tân đương tuổi đôi mươi, tóc dài buộc thành đuôi ngựa cao cao. Cô chạy bên ngoài cả buổi đâm ra vừa thấy cốc nước đã lật đật nốc. "Điện thoại của a..." Cô trợn mắt nhìn cái cốc trong tay mình, "Cái quỷ gì thế?!"
Lục Trì Phong che miệng ho khan, khoác đồng phục cảnh sát vào: "Thuốc của tôi."
"Thuốc?!" Giữa phun và nuốt, Lý Tân đành nhăn mặt "ực" một hơi, dù sao thuốc này cũng có vị ngọt. "Sếp bị cảm à?" Tuy Lục Trì Phong không phải đội trưởng nhưng Lý Tân đã quen gọi hắn là "sếp".
"Hơi hơi."
"Sao thế? Anh phải biết chăm sóc bản thân mình chớ."
Lục Trì Phong mím môi, từ chối trả lời vấn đề này. Hắn sao có thể nói rằng mình đã điên cuồng đuổi theo một con xe trong cơn mưa hôm qua.
Sức đề kháng dù tốt tới đâu, hắn cũng không thể ỷ y mà bỏ lơ cơn cảm lạnh này.
Mai mốt tìm thấy Úc Thu, hắn sẽ tính hết mấy món nợ lên đầu anh.
Biến mất đột ngột, gạch một nét.
Không trả lời tin nhắn, gạch thêm một nét.
Hại hắn phải uống thuốc, gạch thêm nét nữa.
Nếu có ai đọc được suy nghĩ của Lục Trì Phong vào lúc này, vậy ắt hẳn sẽ nghi ngờ nhân sinh hoặc cho rằng Lục Trì Phong bị ai nhập rồi.
"Không có gì đâu. Tôi uống gói thuốc cầm chừng là được." Lục Trì Phong nghiêm nét mặt. "Vừa rồi cấp trên gọi tới, tình hình là vụ án đã lan truyền khắp Internet. Bây giờ, cả đội tập hợp rồi hệ thống lại manh mối."
Lý Tân cầm cốc nước được đồng nghiệp đưa tới: "Từ từ, từ từ nào. Em vừa mới uống thuốc của anh, để pha cho anh cốc khác đã, chờ chút..."
Năm phút sau.
Toàn bộ thành viên của đội điều tra đã có mặt.
Lục Trì Phong bình tĩnh mà nốc nhẵn cốc thuốc.
Hà Miểu lấy báo cáo khám nghiệm tử thi từ bác sĩ pháp y ra: "Có một cú va đập mạnh ở sau ót, xem ra hung thủ đè nạn nhân xuống đất từ phía trước, sau đó đâm một con dao nhỏ khoảng bảy xen-ti-mét vào ngực trái. Ngoài ra, họ cũng phát hiện vải vụn trong móng tay – có thể thấy rằng nạn nhân trước khi chết đã vùng vẫy kịch liệt, hung thủ chắc chắn là người thiếu kinh nghiệm. Trong âm đ*o thì không phát hiện gì cả."
"Hung thủ ước chừng có ý đồ quấy rối, nhưng đứng trước sự vùng vẫy của nạn nhân thì lỡ tay giết luôn."
Mọi người chớp mắt nhìn cô, mà Hà Miểu lại chỉ nhún vai: "Không có. Manh mối từ thi thể chỉ bấy nhiêu thôi."